Chương 5 - Khi Giả Thiên Kim Gặp Bạch Nguyệt Quang

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi là kết quả của một cuộc ngoại tình,

là đứa con riêng mà ông ta muốn che giấu cả đời.

Khi chuyện sắp bại lộ,

Chu Duyệt Duyệt trở về, thân phận thật được lộ ra,

ông ta sợ tôi ở lại nhà họ Chu sẽ lần ra sự thật,

vậy nên tìm mọi cách đuổi tôi ra khỏi cửa,

thậm chí… muốn dồn tôi vào chỗ chết.

Nhưng thực ra, Chu Phạm – người con gái ấy – đã sớm biết hết.

Cô ấy hiểu rõ mọi thứ, nhưng vì không muốn gia đình tan vỡ,

vì không muốn bố mẹ cãi nhau,

cô ấy đã lựa chọn im lặng,

giấu hết sự thật vào đáy lòng.

Tôi khẽ đặt tay lên ngực, nơi trái tim vẫn đập yếu ớt.

Thật nực cười… thế gian này đúng là có kiểu cha mẹ… không hề yêu con mình.

Cơn đau trên người ngày càng rõ rệt, như từng đợt sóng giằng xé.

Ít nhất đã ba ngày,

không ai đến xem tôi sống hay chết,

không một miếng cơm, một ngụm nước.

Nhà họ Chu… thật sự muốn hành hạ tôi đến chết.

Nếu đã vậy…

Tôi cũng không cần nhân nhượng gì nữa.

Tôi đưa tay lên đầu, chậm rãi tháo bộ tóc giả.

Bên dưới lớp tóc ấy, ẩn giấu một chiếc đồng hồ có chức năng gọi khẩn cấp.

Món đồ mà Tổng giám đốc Lâm lén nhét cho tôi lúc tôi rời bệnh viện.

“Nếu một ngày nào đó em gặp nguy hiểm,

nhấn giữ ba giây. Tôi sẽ tới ngay.”

Giờ phút này đây —

Đã đến lúc để bọn họ… trả giá.

Hồi đó cô nàng Mao hí hửng khoe với tôi “ý tưởng thiên tài” của cô ấy,

tôi còn tưởng cô ấy nhét hòn đá đánh chó vào đầu tóc mình.

Tôi đâu phải sát thủ,

việc gì phải giấu đồng hồ trẻ em “Tiểu Thiên Tài” trong tóc chứ?

Nhưng hiện tại…

Nghi ngờ Mao nương → hiểu Mao nương → cảm ơn Mao nương.

Yêu thương cả tám đời tổ tiên nhà cô ấy luôn.

Ra khỏi đây, tôi sẽ thắp hương cảm tạ!

Tôi bật màn hình lên, số điện thoại Tổng giám đốc Lâm hiện ngay trước mắt.

Tôi chớp mắt mấy cái, bàn tay run rẩy, nhưng vẫn nhấn gọi.

“Tiểu Chu?”

Lâm tổng gần như bắt máy ngay tức thì, giọng anh căng thẳng:

“Bố mẹ em nói em không nhận ủy thác nữa,

rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Em ổn không?”

Tôi khẽ ho một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười nhẹ:

“Không ổn lắm…”

Lâm tổng, lần này…

có lẽ phải đến lượt anh… cứu em rồi.”

Đêm hôm đó.

Lâm tổng đứng ra tổ chức một cuộc “thanh trừng kinh tế quy mô lớn”.

Cụ Kỷ, Tổng giám đốc Hách, Tổng giám đốc Hứa, Tổng giám đốc Lục —

tất cả những người từng được tôi giúp đỡ,

đồng loạt nhắm vào nhà họ Chu.

Dội bom tài chính. Làm trống rỗng tài sản.

Cùng lúc đó,

các tờ báo lớn, bản tin, nền tảng mạng xã hội đồng loạt nổ tung với tin tức:

“Chu gia bạo hành con gái nuôi suốt nhiều năm.”

“Chu Duyệt Duyệt cấu kết với cha nuôi, cố ý tráo đổi thân phận.”

“Ảnh và video cô gái bị nhốt trong tầng hầm rò rỉ — gây rúng động dư luận.”

Cổ phiếu Tập đoàn Chu thị lao dốc không phanh.

Tin xấu liên tiếp dồn đến như lũ tràn bờ.

Chu phụ nhân — người từng tự mãn, giờ mất ăn mất ngủ, tâm thần hoảng loạn.

Chu Hoài Sơn – người đàn ông đã giấu bí mật hơn 20 năm, rốt cuộc cũng chịu không nổi áp lực.

Hắn ta xông vào tầng hầm, mở cửa ra, vẻ mặt như ác quỷ từ địa ngục chui lên,

đá mạnh một cú vào bụng tôi khiến tôi ngã gập người trong đau đớn.

“Con tiện nhân mày dám phản lại tao?!”

“Mày tưởng dựa vào vài người đàn ông chống lưng là có thể lật trời sao?!”

Cơn đau xé ruột khiến tôi suýt nữa ngất lịm, nhưng tôi vẫn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt không một tia sợ hãi:

“Không… tôi dựa vào chính mình.

Tôi chỉ là… đang thay cô gái mà ông đã vứt bỏ…

đứng lên đòi lại công bằng.”

“Con tiện nhân!”

Khuôn mặt Chu Hoài Sơn vặn vẹo vì tức giận, hắn nghiến răng rít từng chữ:

“Nhất định là do mày!

Tổng giám đốc Lâm tổng giám đốc Kỷ mới đột nhiên ra tay với Chu thị!”

“Đống ảnh và video đó… là ai tung ra?!

Tao đúng là coi thường mày rồi!”

Tôi co rúm người lại vì đau đớn,

mặt trắng bệch, môi khô khốc.

Cổ họng bỏng rát, không thể thốt ra một lời.

Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, rồi ngồi xổm xuống,

một tay túm tóc tôi, kéo đầu tôi ngẩng lên ép đối diện với hắn.

Khoé môi hắn miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười giả tạo — giả vờ hiền lành:

“Ngoan nào, Tiểu Phàm à…

Gọi điện cho Lâm tổng đi.

Nói họ đừng ra tay với ba nữa.”

“Dù sao, con vẫn là con gái nhà họ Chu mà, đúng không?

Nhà mình mà phá sản, con cũng không thoát được đâu.”

“Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời ba…

thì vẫn sẽ là đứa con gái ba mẹ yêu thương nhất.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe hắn dùng giọng nói dịu dàng như vậy với mình.

Giọng hắn thật nhẹ.

Thật ấm.

Thật giống… một người cha.

Tôi mở to đôi mắt mờ mịt,

không kìm được khẽ chớp mắt.

Bản năng khiến tôi gật đầu,

run rẩy đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại hắn đưa.

Trong lúc Chu Hoài Sơn đang cười mãn nguyện…

“Chát!”

Tôi dùng hết sức lực còn lại,

vung tay tát thẳng vào mặt hắn.

“Chu Hoài Sơn, tao không phải con ông.

Cũng không phải con chó của nhà ông.”

“Muốn tôi cầu xin giúp ông?”

Đừng mơ.”

Tôi gom hết chút sức lực cuối cùng,

đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất!

Màn hình vỡ tan như mạng nhện,

phát ra ánh sáng trắng yếu ớt…

Hắt lên khoé môi tôi nụ cười sảng khoái.

“Tôi sớm đã **không còn là con gái của ông nữa rồi, đồ già khốn nạn.”

“Thứ ‘tình yêu’ ghê tởm đó của ông, tôi không thèm.”

“Mày——!!”

Chu Hoài Sơn tức điên lên,

lao tới định bóp cổ tôi.

Nhưng đúng lúc bàn tay hắn vừa vung lên—

RẦM!!

Cánh cửa sắt cũ kỹ bị đá bay!

Ánh sáng chói chang tràn vào tầng hầm tối om.

Tôi cố mở mắt ra nhìn.

Lúc ấy, tôi thấy một bóng người đứng ngược sáng,

gấp gáp hét to:

“Bảo mẫu ơi! Bảo mẫu ơi! Cô có ở đây không?!”

Là Thái tử gia Kinh Thành.

Sau lưng anh là một hàng dài các tổng tài khí thế bừng bừng.

Tất cả bọn họ—

Đều đến vì tôi.

Yêu một người là cảm giác như thế nào?

Tổng giám đốc Lâm hiểu.

Đó là cảm giác một phút sung sướng đổi lấy một đời đau lòng.

Hồi đó anh ấy còn nhỏ, không thể bảo vệ cô gái anh yêu thương. Nhưng hiện tại,

ít nhất, anh muốn thử bảo vệ một cô gái lương thiện.

Anh bấm gọi cho cụ ông nhà họ Kỷ, kể rõ mọi chuyện:

“Nếu ngài không muốn đối đầu với nhà họ Chu,

thì cứ xem như cháu chưa từng gọi cuộc điện thoại này.”

Ở đầu bên kia, một tiếng mắng nổ tung:

“Nói vớ vẩn gì thế thằng ranh?!”

“Chuyện này—ông đây nhất định phải quản!”

“Lát nữa cô đứng lùi về sau một chút, để tôi xông lên trước!

Nếu nhà họ Chu mà dám báo cảnh sát, tôi sẽ lăn ra đất ăn vạ!”

Tổng Lâm “…chuẩn bài luôn.”

Cúp máy xong, cụ ông nhà họ Kỷ càng nghĩ càng tức.

Thế là ông… đăng một clip TikTok.

【Nhà họ Chu ức hiếp người quá đáng!

Dám bắt nạt giáo viên ủy thác của tôi?!

Cứ chờ đấy cho tôi!】

Từ sau khi bà vợ Thục Lan qua đời,

ông sống ngây ngô vật vờ như cái xác.

Nhưng từ khi có cô bé đó xuất hiện,

ông không chỉ biết đăng story,

thậm chí còn học được cả cách quay video TikTok.

Ai mà ngờ——

Clip này lại hot rần rần!

Bình luận tràn ngập cư dân mạng chưa hiểu chuyện:

• “Ông già này bị trung nhị à?”

• “Tuổi này rồi mà còn biết nói ‘giáo viên ủy thác’ cơ, trendy phết!”

• “Hahaha não ông già này chắc có vấn đề quá!”

• “Cười gì nữa… tụi bây biết ông này là ai không???”

• “Biết Thái tử gia Kinh Thành Kỷ Minh Hàn không?

Thằng đó thấy ông này còn phải quỳ lạy gọi ‘ông nội’ đó!”

Vậy là——

#AiĐãBắtNạtLãoPhậtGiaCủaGiớiTổngTài#

bốc cháy trên top trending!

Kéo theo đó, các tổng tài như Tổng Thẩm, Tổng Hách, Tổng Hứa cũng biết chuyện.

Giới tổng tài náo loạn!

Có người nói:

“Cô giáo Tiểu Chu từng an ủi tôi nữa mà!

Một cô gái tốt như vậy, sao có thể để bị bắt nạt được chứ!”

Người khác lại căm phẫn:

“Nếu không có cô giáo Tiểu Chu, tôi chắc đã trầm cảm mà giải tán công ty luôn rồi.”

Mỗi người một lý do.

Nhưng lý do nào cũng đủ để… lật tung nhà họ Chu lên trời!

Các tổng tài đồng loạt muốn đứng ra bênh vực cho “cô giáo”.

Cuối cùng… họ gom được hẳn một đội hình Avengers tổng tài.

Dàn siêu xe đồng bộ nổ máy dẫn đầu,

bảo tiêu toàn thân đen đeo kính râm theo sau,

rầm rộ thẳng tiến đến biệt thự nhà họ Chu——

Sau chuyện hôm đó, tôi không nhớ rõ nữa.

Bởi vì sau khi được cứu ra ngoài, tôi kiệt sức đến ngất lịm đi.

Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.

Kỷ thiếu gia đang gọt táo bên giường,

vừa nhét từng miếng vào miệng tôi, vừa vui vẻ cập nhật tin tức:

“Ba mẹ giả của em vì tội trốn thuế và ngược đãi trẻ vị thành niên, bị bắt gọn cả đôi.

Nghe nói ra tòa còn cãi nhau chí chóe, lôi nhau ra tố từng điều, tôi đặc biệt quay video cho em rồi đấy.

Rảnh rỗi có thể mở ra xem… coi như tiểu phẩm cuối tuần.”

“Còn Chu Nhược Nhược á?”

“Không chịu nổi đả kích, phát điên luôn. Hiện đang bị đưa vào viện tâm thần.”

“Tóm lại——em yên tâm,

sau này, sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa đâu.”

“Nào, há miệng nào.”

Tôi ngoan ngoãn mở miệng, để anh ấy đút táo cho mình.

Giòn rụm, ngọt lịm.

Quả nhiên… táo của nhà tổng tài, ăn cũng có vị hả hê.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.

Một người đàn ông đẹp trai, dáng dấp quý tộc,

mở miệng là giọng Quảng Đông chuẩn chỉnh:

“Xin hỏi có phải cô Chu – giáo viên ủy thác không?”

“Cô có nhận ủy thác từ Hồng Kông không?

Chuyên cơ riêng đón đưa, ngân sách không giới hạn.”

Xem ra, phạm vi công việc của tôi…

lại mở rộng thêm rồi.

Tôi nắm tay Thái tử gia, từ tốn ngồi dậy, mỉm cười nói lớn:

“Nhận!”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ tràn ngập phòng bệnh.

Tôi nghĩ——

từ hôm nay trở đi, chắc đều là những ngày nắng đẹp rồi.

Kết thúc viên mãn, tổng tài cứu mỹ nhân thành công.

Tôi là “Giáo viên ủy thác chuyên chữa lành giới tổng tài” –

một công việc tưởng như đùa… nhưng lại cứu vớt được cả một thế giới.

[HOÀN]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)