Chương 5 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em

Còn có một loạt bình luận đỉnh đỉnh đỉnh ở bên dưới.

Đột nhiên Phương Lâm, cái người từ khi add của wechat tôi đến giờ, chưa từng trò chuyện lại nhắn tin cho tôi.

Phương Lâm: Nam, cao 1m86, nặng 67kg, tám múi, biết chơi guitar, biết hát, cân nhắc chọn anh đi.

Tôi dao động.

Tám múi, sao mà chối từ được.

Nhưng tôi mới chỉ gặp anh có một lần.

Đang lúc suy nghĩ, Phương Lâm lại nhắn tin.

Phương Lâm: “Chúng ta có thể làm bạn trước rồi từ từ tìm hiểu, được không?”

Tôi rep ngay: “Được thôi “bạn ơi”.”

Sau đó Phương Lâm kéo tôi vào câu lạc bộ cầu lông của anh, nói là đ á nh cầu với nhau gia tăng tình cảm.

Tôi không khỏi hoài nghi, không phải anh đang tìm người yêu mà là đang tìm chân còn thiếu cho câu lạc bộ.

Nhưng tôi không ngờ đội trưởng câu lạc bộ cầu lông lại là Hứa Châu.

Vừa mới đến sân bóng, tôi đã trông thấy Hứa Châu, anh ấy cũng đã thấy tôi.

Hình như anh ấy vừa mới chơi bóng xong, mồ hôi nhễ nhại chảy từ trên trán xuống, tuỳ tiện cầm khăn lông lau đi.

Sau đó đi thẳng về phía tôi: “Chẳng phải em mất trí nhớ sao, sao lại nhớ anh đang ở đây?”

Tôi cầm chai nước trước đó đã hứa sẽ mang tới cho Phương Lâm, Hứa Châu cầm lấy chai nước trong tay tôi.

Còn chưa kịp ho he câu nào, anh ấy đã mở nắp chai nước ra rồi.

Tôi giải thích: “Em không tới tìm anh, bạn em đang ở đây, anh ấy bảo em đến tham gia.”

Hứa Châu đang định nói gì đó, Phương Lâm đã chạy từ phía sau tới: “Khương Tầm, em tới rồi à.”

Tôi mỉm cười, gật đầu với anh.

“Nước em mang cho anh đâu.”

Tôi xòe tay ra: “Em quên mất.”

Tôi giới thiệu để họ làm quen với nhau: “Đây là bạn em, đây là anh trai em.”

Phương Lâm cười nói: “Không ngờ đội trưởng lại là anh trai em.”

Hứa Châu cầm trai nước ngửa đầu lên uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nói một câu: “Không phải anh ruột.”

Phương Lâm ngây người, tôi vội nói thêm: “Còn hơn cả anh ruột.”

Lúc này Hứa Châu đi nghe điện thoại, anh ấy tiến lên phía trước rồi nói: “Lát nữa lại tìm anh điền vào tờ đơn.”

Phương Lâm đưa cho tôi một cái vợt, rủ tôi chơi với anh.

Còn nhớ lần trước tôi chơi cầu lông là hồi học cấp hai.

Nhưng với tâm thế phải chơi hết mình, tôi mỉm cười khiêu khích: “Xem em đánh bại anh đây, anh thua cũng đừng khóc đấy nhé.”

Phương Lâm nhướng mày: “Chơi luôn, ai khóc còn chưa biết đâu.”

Sau đó Phương Lâm trăm trận trăm thắng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh độc thân, anh đáng đời.”

Đúng là không thèm nương tay, cũng không nhường tôi quả nào.

Người nào không biết còn tưởng tôi là kẻ thù truyền kiếp với anh nữa đấy.