Chương 4 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em

Sau đó tôi và Hứa Dao mang theo cặp mắt thâm gấu trúc do thức đêm học bài đi chọn quà cho Hứa Châu.

Hứa Dao chọn một đôi giày thể thao trắng.

Còn tôi lại chọn một chiếc bút máy.

Cuối tuần, bình thường tôi đều ở nhà.

Tôi cố tình chọn một chiếc túi đựng quà đẹp mắt rồi để ở nhà.

Dù gì ôm đùi người ta thì cũng phải có sự chân thành chứ.

Thoắt cái đã tới sinh nhật của Hứa Châu.

Tôi đưa túi quà cho anh ấy: “Quà em đau đầu chọn cho anh đấy.”

Cũng dặn anh ấy đợi tôi đi khỏi mới được mở ra xem.

Tối hôm đó Hứa Châu nhắn tin cho tôi, mai anh sẽ bảo Hứa Dao trả lại cho em, anh không cần dùng đến mó.

Quà sinh nhật sao còn bị trả hàng nữa vậy.

Tôi: “Sao anh không cần dùng đến, sớm muộn gì cũng cần dùng mà.”

Bút máy có tính ứng dụng cao, sao lại không cần dùng.

Sau đó thỉnh thoảng chỗ khung chat lại hiện lên dòng chữ đối phương đang soạn tin.

Nhưng một lúc lâu sau cũng chẳng có tin nào.

Hứa Châu: “Không đúng size, thôi cứ để Hứa Dao trả lại cho em thì hơn.”

Tôi ngơ ngác, bút máy thì còn chia size gì cơ?

Tôi: “Vậy anh mang size gì?”

Hứa Châu: “…”

Lúc này đột nhiên mẹ gọi điện thoại tới.

“Con gái, mấy hôm trước con có để cái túi màu xanh ở nhà phải không?”

Chợt có một linh cảm chẳng lành.

“À vâng? Con mang đi rồi, sao thế ạ.”

“Sao con lại mang đi rồi, quần lót mẹ mới mua cho bố con còn ở trong đó mà.”

S é t đánh ngang tai.

“Với cả mẹ đã cất chiếc bút máy con để trong đó vào ngăn kéo trong phòng con rồi.”

Sau khi cúp máy, tôi lập tức thu hồi lại tin nhắn vừa gửi cho Hứa Châu.

Hứa Dao đi tập huấn ở câu lạc bộ.

Hứa Châu tự cầm qua trả cho tôi.

Tôi nhớ mình còn hỏi anh ấy mang size gì, mặt bỗng nóng ran.

“Thật ra đây không phải quà em tặng cho anh.”

“Ừ.”

“Em cầm nhầm.”

“Ừ.”

“…” Rõ ràng anh ấy không tin.

“Khương Tầm, anh thật sự không hợp với em, em tìm người khác đi.”

Thậm chí Hứa Châu còn nghĩ tôi vẫn còn nhung nhớ anh ấy.

“Em không nhớ trước kia thế nào nhưng hiện tại em chỉ coi anh như anh trai của mình.” Tôi giải thích.

Hứa Châu nhìn tôi, tính nói lại thôi, cuối cùng gật đầu rồi ừ một tiếng.

Vì để chứng minh tôi thật sự chỉ coi anh ấy như anh trai.

Tôi bèn đăng bài trên trang cá nhân.

Cap: Tuyển bạn trai, đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ. Style chị đại, loli, hề hước, anh thích kiểu nào em cũng chiều.

Sau đó đăng kèm một meme “chào mừng quý khách”.

Hứa Dao bình luận ngay: “Anh tớ vẫn chưa làm cậu thoả mãn hả?”

Tôi: “?”

Hứa Châu: “Tiền tiêu vặt tháng này không đủ sao?”