Chương 7 - Khi Cô Ấy Đã Thay Đổi
Dĩ nhiên, bản thân anh cũng hơi quá.
Anh nghĩ, chỉ cần Ninh Dạng xin lỗi, anh sẽ tha thứ, không thêm điều kiện nữa.
Phó Hiển bước chậm rãi về phía bờ biển.
Biển đêm đen kịt như mực, mang theo chút bí ẩn.
Anh đột nhiên muốn biết, Ninh Dạng đã đợi anh bao lâu, đã làm gì trong lúc đó.
Không xa có một tiệm nhỏ vẫn còn mở, treo đèn lấp lánh, bán cà phê, bánh ngọt và một vài món lặt vặt.
Ông chủ đang gục đầu, gà gật buồn ngủ.
Phó Hiển gõ lên mặt quầy.
“Hửm? Anh muốn gọi gì ạ?”
“Tôi có thể xem camera giám sát không?”
“Anh làm rơi đồ à?”
“Không, bạn gái tôi mất tích.”
Ông chủ nhiệt tình lập tức mở camera lên.
Rất nhanh sau đó, Phó Hiển đã nhìn thấy Ninh Dạng.
Cô mặc quần dài và áo thun đơn giản, tóc buộc tùy ý, thân hình gầy gò.
Cô đứng một lúc bên biển, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc thì nhìn về phía trước, lúc lại nhìn điện thoại, nhưng phần lớn thời gian là ngẩn người.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Cứ mỗi 40 phút, cô sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Ngón tay Phó Hiển khẽ run.
Những cuộc gọi đó… là gọi cho anh.
Khi đó anh đang hút thuốc, điện thoại reo lên… anh không bắt máy.
Cảm giác ấy thật sảng khoái.
Anh thích thấy Ninh Dạng vì mình mà sốt ruột, hoảng loạn, thậm chí khóc lóc.
Nỗi đau của Ninh Dạng mới khiến anh cảm nhận được tình yêu.
Nhưng lúc này, nhìn vào sự bình thản trong camera, Phó Hiển đột nhiên cảm thấy rạn nứt.
Không có điên cuồng, không có đau đớn tuyệt vọng.
Chỉ giống như… cô đang hoàn thành một việc cần phải làm.
Phó Hiển tua nhanh video.
Những đoạn video bạn bè gửi cho Ninh Dạng, đều là do anh sắp đặt.
Anh muốn Ninh Dạng lo lắng, hối hận.
Nhưng rồi sao?
Không gì cả.
Vẫn là sự tĩnh lặng như mặt hồ chết.
Khoảnh khắc đó, như có một đôi tay khổng lồ bóp chặt lấy cổ Phó Hiển.
Anh không phân rõ bản thân đang hoảng loạn vì điều gì.
Rất bức bối.
Như một cơn bão lớn sắp kéo tới, mây đen phủ kín, khiến người ta nghẹt thở.
Lúc ấy, trong đầu Phó Hiển chỉ còn một ý nghĩ: Anh phải gặp được Ninh Dạng.
Nhưng… Ninh Dạng đã biến mất.
Thông tin chuyến bay xác nhận cô đã quay về Bắc Kinh.
Nhưng về đến nhà — không có cô.
Công ty — cũng không có.
Vậy cô còn có thể đi đâu?
Phó Hiển ngồi trong phòng khách, từ nửa đêm cho đến lúc trời sáng.
Trợ lý lau mồ hôi, lắc đầu:
“Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ tiếp tục cử người tìm kiếm.”
Phó Hiển mặt mày u ám, giơ tay ném mạnh ly thủy tinh xuống sàn:
“Không cần tìm nữa! Kệ cô ấy!”
“Nếu cô ấy dám bỏ nhà ra đi, thì phải chuẩn bị tâm lý cho hậu quả!”
Lần này Ninh Dạng thực sự đã chọc giận anh.
Anh muốn xem thử, ở cái Bắc Kinh này, ngoài bên cạnh anh ra, Ninh Dạng còn có thể đi đâu!
11.
Hôm nay là ngày thứ mười ba tôi đặt chân đến đất nước này.
Lúc rời đi, tôi đi rất vội, mang theo một khí thế như thể sẵn sàng vứt bỏ tất cả để bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng thật ra, tôi hiểu rất rõ — cái sự dứt khoát đó chỉ là cách để tôi vượt qua nỗi sợ trong lòng mình.
Tôi rất sợ phải rời xa.
Từ nơi này sang nơi khác, đối với tôi mà nói, là một nỗi đau.
Từ nhỏ, cuộc sống luôn bất ổn, đi đến đâu cũng như sống nhờ nhà người khác.
Tôi thường tự vẽ một ranh giới nhỏ cho riêng mình.
Mọi đồ đạc của tôi đều chất ở đó — cảm giác an toàn của tôi cũng nằm ở đó.
Sau khi được Phó Hiển mang về nuôi, tôi cũng làm như vậy.
Anh rất ghét: Tại sao không treo quần áo lên cho gọn gàng? Căn phòng đang yên đang lành lại bị em biến thành ổ chó.”
Anh ép tôi phải thay đổi.
Tôi nghe lời, làm tất cả.
Ít nhất là… bề ngoài.
Nhưng thực ra, bao nhiêu năm nay, những gì thực sự thuộc về tôi… chỉ nằm gọn trong một chiếc vali nhỏ.
Tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng để xách nó lên và đi.
Đó là tâm lý phòng vệ của tôi — cũng là nỗi sợ lớn nhất.
Lần này, tôi không cho phép bản thân có thời gian suy nghĩ thêm.
Tự ép mình đến bước này, thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tìm nhà, làm quen với môi trường, mua sắm đồ đạc.
Mọi thứ, khi bắt tay vào làm rồi, cũng chẳng quá khó.
Đến ngày thứ tám, tôi chợt nhận ra — tôi không còn thấy bình luận nữa.
Hôm đó là sinh nhật tôi.
Tôi không quay về cướp hôn, mà chọn ra nước ngoài.
Bình luận bắt đầu mắng chửi.
Từng câu từng chữ chất vấn tôi: tại sao tôi không thể đối xử tốt hơn với Phó Hiển?
Anh ấy thảm hại như vậy, đáng thương như vậy, khó khăn lắm mới chịu thật lòng, sao tôi lại không trân trọng?
Tại sao tôi lại tổn thương anh, khiến anh đau khổ?
Bình luận ngày càng dày đặc, như thủy triều dâng cao, gần như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi vùi mình trong chăn, nhắm chặt mắt, bịt tai.
Tôi ép mình không được để ý, cố làm mờ tất cả những gì hiện ra trước mắt.
Tôi bận lắm, có rất nhiều việc cần làm.
Tìm nhà rất khó, chỗ nào cũng có người muốn ức hiếp người ngoại tỉnh.
Họ lợi dụng việc tôi không quen thuộc, đẩy giá lên, bán đồ dởm.
Tôi đi qua rất nhiều nơi, so sánh đủ kiểu, cuối cùng mới chọn được.
Những ngày đó tôi mệt đến mức nằm xuống là ngủ.
Trước khi ngủ, tôi cứ thấy thiếu thiếu điều gì.
Đến sáng hôm sau, khi ngồi bật dậy trên giường, tôi mới nhận ra — bình luận ít đi rồi.
Chỉ còn vài câu rải rác, gào lên:
【Phó Hiển đã bắt đầu mất ngủ triền miên rồi.】
【Nữ chính rốt cuộc muốn gì? Muốn ép Anh Hiển chết sao?】
【Cô ta sẽ hối hận, sẽ phải trả giá cho hành vi của mình.】
Tôi quay đầu, né tránh.
Dậy, đánh răng, rửa mặt.
Phòng thuê không phải là nhà.
Nhưng lúc chủ nhà trao chìa khóa cho tôi, mắt tôi bỗng ươn ướt.