Chương 3 - Khi Chị Dâu Biến Mất
Năm đứa trẻ, kẻ ngồi, người nằm, ánh mắt dán chặt vào màn hình nhỏ sáng lóa.
Ánh nắng không soi nổi qua mi mắt cụp xuống.
Khóe môi tôi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.
Vương Phương, chẳng phải chị ghét chúng ồn ào sao?
Giờ thì yên tĩnh rồi đấy.
Điện thoại rung. Anh Lâm Kiệt gọi.
Tôi vào phòng ngủ, đóng cửa, nghe máy.
“A lô, Vi Vi, bọn trẻ thế nào? Không làm phiền em chứ?” – giọng anh dè dặt, cố lấy lòng.
Tôi nhìn vào gương, điều chỉnh vẻ mặt, rồi trả lời khẽ, giọng mệt mỏi, khàn đặc:
“Cũng tạm, anh à. Các cháu… thích nghi khá tốt, rất ngoan.” Tôi ngập ngừng, thêm: “Chỉ là… đôi lúc chúng nhớ mẹ, nhắc vài câu.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng loạt xoạt, rồi tiếng Vương Phương the thé:
“Lâm Vi đấy à? Trẻ con không quấy chứ? chị nói rồi mà, chúng dễ trông lắm. Cô cố gắng nhé, chị bận lắm, cúp đây!”
Không đợi tôi nói gì, chị ta đã cắt máy.
Tôi nhìn điện thoại, nét mệt mỏi trên mặt biến mất, thay bằng nụ cười nhạt.
“Bận? Bận tận hưởng khoảng trời tự do không con cái chứ gì.”
Tôi bước ra ngoài.
Năm đứa trẻ chìm đắm trong thế giới ảo, chẳng đoái hoài đến gì khác.
Tôi lấy một gói khoai tây chiên, đặt vào tay chúng.
Mở mấy lon coca, cắm ống hút, đưa tận miệng.
Chúng không ngẩng đầu, chỉ há mồm như lũ thú con chờ mớm mồi, ngấu nghiến từng ngụm từng miếng.
Tôi nhìn chúng, như đang đứng trước chuồng thú, quan sát cảnh huấn luyện viên cho đàn thú ăn.
Mà tôi chính là kẻ cầm máng cám.
Chỉ khác, thức ăn tôi nhét vào, là thứ “độc dược” làm mục ruỗng tâm trí chúng.
Bàn cờ đã sắp xong, lưới đã giăng đầy.
Giờ, tôi chỉ cần ngồi chờ.
Chờ những con cá ngây thơ này, từng đứa một, tự nguyện lao đầu vào bẫy.
03
Những ngày tiếp theo, nhà tôi hoàn toàn biến thành một “quán net + cửa hàng đồ ăn vặt” mở cửa hai mươi tư giờ.
Cuộc sống của bọn trẻ được giản lược còn hai việc: chơi điện thoại và ăn vặt.
Từ giây đầu mở mắt buổi sáng đến giây cuối cùng mệt đến không mở nổi mắt buổi đêm, chúng đều siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Lúc đầu, chúng còn cãi nhau vì tranh đồ ăn hay ai bật game to quá.
Nhưng chẳng bao lâu, ngay cả sức để cãi nhau chúng cũng không còn.
Bởi bất cứ hoạt động nào tách chúng ra khỏi màn hình, với chúng đều là sự phí thời gian.
Công việc hằng ngày của tôi là bổ sung lương thực cho “quán net” này đúng giờ.
Thùng thùng lon coca, túi túi khoai tây chiên, đủ loại kẹo bánh và sô-cô-la chất đầy kho chứa của tôi.
Tôi chỉ việc mở ra, bày ở chỗ chúng với tay là tới.
Còn chúng ăn gì, ăn bao nhiêu, lúc nào ăn, tôi mặc kệ.
Tôi thậm chí không nấu cơm nữa; ba bữa mỗi ngày là đồ ăn giao tận cửa: gà rán, pizza, hamburger.
Chỉ cần một thao tác trên app, nửa tiếng sau shipper mang thức ăn nóng hổi tới.
Tôi chia đồ cho chúng, chúng vừa ăn vừa xem điện thoại, đầu ngón tay dính dầu mỡ lướt trên màn hình, để lại những dấu tay bẩn.
Rác nhà ngày một nhiều: vỏ đồ ăn vặt, vỏ chai, khăn giấy thấm dầu, xếp quanh thùng rác, toát ra thứ mùi ngọt ngấy pha lẫn thiu rữa.
Tôi chỉ dọn những chỗ lộ liễu cản đường, những thứ khác, tôi làm ngơ.
Ngôi nhà từng được tôi giữ sạch sẽ giờ với tốc độ mắt thường nhìn thấy, biến thành bãi rác khổng lồ.
Còn tôi, là người duy nhất tỉnh táo đứng ngoài quan sát bãi rác đó.
Chiều hôm ấy, lại là cuộc gọi của Vương Phương.
“Lâm Vi, sao gọi Lâm Hạo mà nó không nghe vậy? Bảo nó bắt máy lại!” – giọng chị đầy không hài lòng.
Tôi tới chỗ Lâm Hạo đang chơi game, đưa điện thoại mình cho nó: “Mẹ con gọi.”
Nó không ngẩng mặt, mắt dán vào màn hình, càu nhàu: “Đừng làm phiền! Không thấy con đang chơi tổ đội à?!”
Tôi bật loa ngoài cho Vương Phương nghe rõ tiếng quát của con.
Rồi tôi lấy giọng ngây thơ lẫn bất lực đáp với chị: “Chị ơi, các cháu mê lắm, gọi thế này gọi thế kia không động. Chị yên tâm, tụi nó ổn, em đang trông.”
Bên kia im lặng vài giây, bị giọng con mình làm nghẹn.
Nhưng nhanh chóng chị tìm được cửa ra: “Trẻ con mà, ham chơi. Ừ thì, em coi chừng đừng để tụi nó chơi quá.”
“ok chị.” – tôi trả lời ngoan ngoãn.