Chương 12 - Khi Chị Dâu Biến Mất
Tôi nhìn đội vệ sinh mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang, dùng thiết bị chuyên dụng, từng chút một trả căn nhà – vốn bị biến thành “buồng khí độc” – về nguyên trạng.
Sàn nhà lau bóng đến soi được bóng người, cửa kính sạch không tì vết, không khí phảng phất mùi nước khử trùng và chanh dịu nhẹ.
Không còn mùi chua ngọt thối rữa đáng sợ ấy nữa.
Tôi thay toàn bộ khóa cửa, đặt một mật mã cực khó chỉ mình tôi biết.
Đó không chỉ là cái khóa, mà là một nghi lễ.
Nghi lễ cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ nhơ nhớp kia.
Tiếp đó, tôi nộp đơn nghỉ việc.
Công việc buộc tôi tăng ca liên miên, phải đổi lấy vài ngày điều nghỉ mới thở được, cũng là một phần của đời sống bị đè nén trước đây.
Điều tôi muốn không phải chút “nghỉ ngơi”, mà là tự do vĩnh viễn.
Tôi nhanh chóng tìm được một việc mới nhịp chậm hơn, lương đủ sống, quan trọng là có cuối tuần và giờ tan ca trọn vẹn.
Mọi thứ đang đi đúng hướng.
Tôi sắm một chiếc sofa mới, vải màu ghi nhạt, mềm và êm.
Trên ban công, tôi xếp đầy cây xanh trầu bà, trúc môn, bàng Singapore.
Nắng xuyên qua lớp kính sạch, nhảy nhót thành vệt vàng trên lá.
Tôi chụp một tấm ảnh sofa mới và mảng xanh đăng lên Moments, không chặn ai.
Dòng chú thích: “Cuộc sống mới, bắt đầu từ việc dọn sạch.”
Bên dưới là những like, những lời chúc mừng của đồng nghiệp và bạn bè.
Tôi nhìn những lời chúc thiện lành, khóe môi hé nụ cười hiếm hoi, thật lòng.
Đôi lúc, qua miệng mấy họ hàng xa nhiều chuyện, tôi nghe vài tin về Vương Phương và năm đứa trẻ.
Nghe nói, chị đưa bọn trẻ đi khám tâm lý, bác sĩ bảo chúng mắc “hội chứng cai thiết bị điện tử nặng” và “rối loạn hạnh kiểm”, cần can thiệp gia đình dài hạn.
Nghe nói, để quản con, chị bỏ công việc nhàn hạ vẫn khoe, ngày ngày đấu trí đấu lực với năm “tiểu tổ tông”, người gầy rộc, tiều tụy hẳn.
Nghe nói, hôn nhân của chị và Lâm Kiệt rạn nứt nặng, hai người cãi nhau suốt vì chuyện con cái, nhà cửa gà bay chó chạy.
Những tin ấy, với tôi, không còn là nỗi đau, cũng chẳng phải chuyện để hả hê.
Chúng như tiếng vọng xa xăm từ một thế giới khác, chỉ không ngừng xác nhận rằng:
Màn báo thù của tôi, hiệu quả bền lâu, và cực kỳ sâu sắc.
Tôi không có chút thương hại nào.
Đó là cái giá chị ta đáng phải trả.
Tôi chỉ mừng vì cuối cùng đã tự kéo mình ra khỏi vũng lầy ấy.
12
Một tháng sau, một buổi chiều cuối tuần nắng vàng rực rỡ.
Tôi ngồi một mình trên tấm thảm trước cửa kính sát đất trong phòng khách, trên bàn trà nhỏ đặt một tách cà phê đen thơm ngát do chính tay tôi pha.
Nắng chiếu lên người, ấm áp và yên tĩnh.
Trong loa, nhạc nhẹ nhàng thong thả chảy trôi.
Ngoài cửa sổ, dòng người tất bật, xe cộ nườm nượp, không khí nhân gian sôi động.
Nghĩ đến những ngày tháng trước đây — khi tôi bị đạo đức giả của Vương Phương trói buộc, bị tiếng gào khóc của lũ trẻ vây hãm — giờ như chuyện kiếp trước.
Trong điện thoại tôi, vẫn còn lưu vài đoạn video và hình ảnh của bọn trẻ.
Những ánh mắt trống rỗng, lóe lên “lục quang” ấy, tôi không xóa.
Đó là chiến lợi phẩm của tôi, cũng là tấm biển cảnh báo vĩnh viễn: đừng bao giờ để bất kỳ ai vượt qua ranh giới của tôi, xâm phạm cuộc sống của tôi.
Lâm Kiệt từng dùng số khác nhắn vài lần, hỏi thăm tôi dạo này thế nào.
Anh hầu như không còn nhắc tới Vương Phương và lũ trẻ nữa, như thể những ký ức đau khổ ấy đã bị anh cố tình chôn kín.
Tôi không trả lời.
Có những vết thương, một khi đã tạo ra, vĩnh viễn không thể bù đắp.
Có những sợi dây tình thân, một khi đã đứt, không bao giờ nối lại được.
Cuộc sống của tôi trở về quỹ đạo và trật tự.
Tôi bắt đầu tập luyện, học nấu ăn lành mạnh, cuối tuần đi xem triển lãm tranh, kịch nói.
Tôi học cách yêu bản thân hơn, cũng hiểu rõ hơn làm thế nào để bảo vệ sự yên bình của riêng mình.
Chiều hôm ấy, khi xuống siêu thị mua đồ, tôi tình cờ lướt qua một người.
Là Vương Phương.
Chị dắt hai đứa, phía sau còn ba đứa khác.
Chị đã tiều tụy đến mức khó tin: hốc mắt trũng sâu, thần sắc mệt mỏi, như già thêm cả chục tuổi.
Chiếc váy hàng hiệu từng được coi như áo giáp chiến đấu, giờ mặc trên người chị lỏng lẻo, mất hết ánh sáng ngày xưa.
Vài đứa trẻ đi cạnh, dù mặc quần áo sạch sẽ, nhưng ánh mắt vẫn lờ đờ, trên mặt vương vẻ cau có, sốt ruột không hợp với tuổi.
Chị không thấy tôi, bởi tất cả sức lực đều dồn vào việc kiềm chế những đứa trẻ có thể “bùng nổ” bất cứ lúc nào.
Tôi cũng không dừng lại, không mở lời.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng, cắt nhau một thoáng rồi nhanh chóng tách rời, đi về hai hướng khác biệt, càng lúc càng xa.
Tôi hiểu, đoạn quá khứ không đáng nhớ ấy đã được tôi khép lại bằng cách tàn khốc nhất, nhưng cũng triệt để nhất.
Về tới nhà, tôi tắt điện thoại, ngăn mọi tin nhắn, mọi ồn ào ngoài kia.
Tôi lại ngồi xuống trước cửa kính, bưng ly cà phê đã nguội, nhấp một ngụm.
Vị đắng thoảng nơi đầu lưỡi, hậu vị lại ngọt ngào, dịu nhẹ.
Như chính cuộc đời tôi lúc này.
Thế giới này, cuối cùng, đã chỉ còn thuộc về riêng tôi.
End