
Ba tháng theo đơn vị, tôi có bầu.
Đúng lúc này, “bạch nguyệt quang” của chồng tôi – vị đoàn trưởng anh hùng – từ nước ngoài trở về.
Cô ta mặc chiếc váy bulaji tinh xảo, đứng giữa đám quân phục xanh xám, kiêu ngạo như một con công.
Mọi người đều nói, nếu không có tôi, cô ta mới là người vợ sĩ quan cao quý nhất trong khu này.
Chồng tôi, Lục Trấn Hoa, nhìn cô ta bằng ánh mắt nồng cháy mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi khẽ chạm vào bụng nhỏ hơi nhô lên, quyết định không tranh nữa.
Vợ sĩ quan à, ai thích thì để người đó làm, tôi mang con trong bụng về thành phố, xin nhà, làm sự nghiệp, chẳng tốt hơn ở đây nhìn sắc mặt người khác sao?
Chỉ là, khi tôi vừa đặt chân lên chuyến tàu về thành phố, thì ngay lập tức người đàn ông vốn luôn bình tĩnh ấy đỏ mắt, điên cuồng bám lên cửa sổ tàu.
Bình luận