Chương 10 - Khi Ánh Sáng Tìm Lại
Ngoài kia, cực quang vẫn đang múa điệu cuối cùng, sáng rực cả bầu trời.
Ánh sáng ấy dường như là lời tiễn biệt dành riêng cho cô.
Đôi mắt cô trong veo, bình yên như đang nói:
“Kiếp này, tôi không sống uổng phí.”
Bầu trời Iceland bốc cháy trong ánh cực quang xanh ngọc, phản chiếu khắp đồng tuyết trắng xóa.
Lâm Vãn ngồi trên ghế dài trước căn nhà gỗ, quấn chăn dày, ngẩng đầu ngắm bầu trời — cuộc trình diễn kỳ vĩ của vũ trụ.
Trên đùi cô là cuốn nhật ký hành trình, ngón tay khẽ vuốt qua hàng chữ cuối cùng còn chưa khô mực.
Từ xa, tiếng động cơ vang lên.
Hai luồng đèn xe xuyên qua màn đêm, in bóng lung linh trên tuyết.
Cô không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ khép cuốn nhật ký lại — động tác nhẹ nhàng, như đang khép lại cả cuộc đời.
Cửa xe bật mở.
Lục Thần Vũ lao ra, loạng choạng giữa tuyết.
Ba tháng đuổi theo đã khiến người đàn ông từng kiêu ngạo ấy hoàn toàn sụp đổ — vest đắt tiền nhăn nhúm, thân hình gầy gò, tóc rối, đôi mắt trũng sâu, cằm phủ râu lún phún.
Giày anh lún sâu trong tuyết, phát ra tiếng “kẽo kẹt” chói tai giữa không gian rực sáng bởi cực quang.
“Vãn Vãn…”
Giọng anh khàn đặc, run rẩy, như tiếng kêu của người hấp hối giữa sa mạc.
Lâm Vãn chậm rãi quay đầu lại.
Cực quang chiếu lên khuôn mặt cô, ánh sáng thay đổi không ngừng.
Sắc mặt cô nhợt nhạt gần như trong suốt, hai gò má hồng lên vì những cơn ho dai dẳng.
Nhưng đôi mắt ấy — trong veo như mặt hồ băng, bình thản đến khiến người khác hoảng sợ.
“Anh đến rồi.”
Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại lạnh lẽo như lưỡi dao, đâm thẳng vào tim Lục Thần Vũ.
Anh loạng choạng bước lên vài bước, rồi dừng lại cách cô ba mét — khoảng cách như thể bị một bức tường vô hình ngăn cách.
“Anh đã tìm em rất lâu rồi…” Giọng anh khàn đặc, nghẹn lại. “Từ sa mạc Sahara đến Santorini, từ Tokyo đến Na Uy… Vãn Vãn, theo anh về nhà đi.”
Lâm Vãn khẽ cười, nụ cười của cô dưới ánh cực quang đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
“Nhà?” Cô hỏi nhẹ, “Nhà ở đâu?”
“Là nhà của chúng ta!” Lục Thần Vũ bước lên một bước, giọng run run, “Căn nhà chúng ta đã sống suốt năm năm! Em quên rồi sao? Tấm thảm em thích nhất trong phòng khách, bộ sưu tập ly trong bếp của em, còn có—”
“Còn những bữa tối nguội lạnh, và những lời hứa chẳng bao giờ thành thật?”
Lâm Vãn nhẹ nhàng cắt ngang lời anh. Giọng cô rất nhỏ, nhưng khiến anh sững người như bị chém trúng tim.
Cực quang trên trời chuyển động, kéo bóng hai người dài ra trên nền tuyết.
Lâm Vãn chậm rãi đứng lên, tấm chăn len trượt khỏi vai, để lộ đôi vai gầy trơ xương khiến người ta xót xa.
Cô chỉ lên bầu trời nơi ánh sáng đang múa lượn, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười an nhiên.
“Anh nhìn đi,” cô nói khẽ, “không có anh, em vẫn nhìn thấy cả thế giới đẹp nhất.”
Lục Thần Vũ ngẩng lên nhìn theo hướng tay cô chỉ.
Cực quang cháy rực như ngọn lửa xanh đang thiêu đốt cả bầu trời, đẹp đến nghẹt thở.
Anh chợt hiểu ra — suốt ba tháng qua cô đã một mình đi qua những nơi họ từng hứa sẽ cùng nhau đến: hoàng hôn Paris, bầu trời sao Sahara, biển xanh Aegean, lá đỏ Kyoto, và giờ là cực quang rực rỡ của Iceland.
Còn anh — chỉ mãi đuổi theo sau, lúc nào cũng chậm một bước.
“Xin lỗi…”
Anh bật khóc, quỵ gối xuống tuyết, đôi tay cắm sâu vào lớp băng lạnh buốt.
“Anh biết mình sai rồi, Vãn Vãn. Cho anh một cơ hội nữa thôi, chỉ một lần thôi…”
Lâm Vãn lặng lẽ nhìn người đàn ông từng đứng ở đỉnh cao giờ đang quỳ trước mặt mình.
Trong mắt cô không có thù hận, không có thương xót — chỉ có sự sáng tỏ và bình thản của một người đã đi qua tất cả.
Cô lấy trong túi ra một phong bì màu nâu, đưa đến trước mặt anh.
“Cái này… là cho anh.”
Lục Thần Vũ run rẩy nhận lấy.
Nhờ ánh sáng cực quang, anh thấy rõ hàng chữ trên phong bì — “Đơn ly hôn.”
Điều khiến anh rùng mình hơn cả, là ngày ký — đúng ba tháng trước, ngay ngày cô rời đi.
“Em… đã sớm định rời khỏi anh rồi sao?” Giọng anh vỡ vụn.
“Là từ hôm anh chọn đi xem pháo hoa cùng Tô Tình.” Giọng Lâm Vãn bình tĩnh như đang nói chuyện người khác. “Hôm đó, em nhận được kết quả chẩn đoán. Bác sĩ nói nên có người thân đi cùng. Em gọi cho anh… nhưng anh đang giúp người phụ nữ khác đốt pháo hoa.”
Lục Thần Vũ ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to, con ngươi co rút dữ dội.
“Kết quả gì? Em bệnh sao? Khi nào? Tại sao anh—”
Lời anh nghẹn lại giữa chừng.
Ký ức tràn về như thủy triều: dáng người cô gầy yếu, những cơn ho dồn dập, gương mặt tái nhợt… Tất cả dấu hiệu rõ ràng đến thế — mà anh lại không hề nhìn thấy.
Bởi anh lúc nào cũng “bận” — bận làm việc, bận xã giao, bận ở bên người phụ nữ “cần được an ủi” kia.
“Ung thư phổi giai đoạn cuối.”
Lâm Vãn khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Bác sĩ bảo… nhiều nhất là ba tháng.”
Đúng lúc đó, cực quang trên trời bùng nổ rực rỡ, tràn khắp bầu trời như thác lửa xanh đổ xuống, ánh sáng nhuộm cả thế giới thành sắc mộng ảo.
Lục Thần Vũ quỳ trong tuyết, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô đứng đó, nhỏ bé mà kiên cường, trong ánh sáng đẹp đến siêu thực, như một linh hồn sắp bay đi.
“Ba tháng qua em đã đi hết những nơi từng muốn cùng anh đến.” Giọng cô lạc giữa gió lạnh, tan vào ánh sáng.
“Đến mỗi nơi, em đều nghĩ — nếu anh ở đây thì sao. Sau này em hiểu ra, nếu anh ở đây, em sẽ chẳng thấy được những cảnh này. Vì trong thế giới của anh, luôn có những điều quan trọng hơn em.”
Lục Thần Vũ há miệng, nhưng không nói được gì. Cổ họng anh nghẹn cứng, chỉ còn tiếng thở dồn dập.
Anh nhìn cô — người từng quen thuộc đến tận hơi thở, giờ xa lạ đến không thể chạm vào.
Anh bỗng hiểu ra, anh đánh mất không chỉ một người vợ — mà là cả linh hồn, cả phần ấm áp nhất của đời mình.
“Những năm đó, em vẫn luôn chờ anh.”
Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn cực quang, ánh mắt xa xăm.
“Chờ anh về ăn cơm. Chờ anh nhớ đến ngày kỷ niệm. Chờ anh ở bên khi em cần.
Đến cuối cùng, em mới hiểu — có những chờ đợi, sinh ra chỉ để không có kết quả.”
Cô quay người lại, tấm chăn len trượt hẳn khỏi vai, rơi xuống tuyết.
Cực quang phía sau vẫn nhảy múa, phủ lên cô lớp ánh sáng trong trẻo như thánh quang.
“Đơn ly hôn em ký rồi.” Cô nói, giọng dịu mà dứt khoát.
“Tài sản em không cần. Em chỉ muốn tự do.”
Lục Thần Vũ như bị sét đánh, đứng chết lặng giữa tuyết trắng.
Anh nhìn theo cô xoay người, bước từng bước vào vùng sáng xanh của cực quang.
Bóng lưng mảnh mai ấy dần nhỏ đi, rồi mờ hẳn, tan vào giữa trời rực rỡ.
Trên tuyết, chỉ còn lại một hàng dấu chân mờ nhạt, rất nhanh bị lớp tuyết mới phủ kín.
Cực quang vẫn điên cuồng múa lượn trên bầu trời, biến cả vùng hoang dã Iceland thành một cõi mộng ảo.
Lục Thần Vũ quỳ giữa tuyết, trong tay siết chặt tờ đơn ly hôn. Tuyết lạnh rơi lên mặt, hòa lẫn cùng nước mắt nóng hổi.
Lúc này anh mới thật sự hiểu — mình đã mất cô, mất hoàn toàn. Mất từ đêm anh chọn ở bên người khác xem pháo hoa, vào đúng khoảnh khắc cô cần anh nhất.
Cực quang vẫn rực rỡ như lúc đầu, nhưng trong mắt anh, nó chẳng khác gì bản án im lặng của số phận — phán xét tội lỗi và sự trừng phạt của chính anh.
Mùa đông ở Iceland dài và khắc nghiệt, nhưng căn nhà gỗ đỏ nhỏ nằm bên bãi cát đen ở Vík vẫn luôn phát ra ánh sáng ấm áp.
Lâm Vãn chọn nơi đó để sống những ngày cuối cùng, phía trước là đại dương Bắc Đại Tây Dương dữ dội, phía sau là sông băng Mýrdals băng trắng quanh năm.
Sáng hôm ấy, cô thức dậy sớm hơn thường lệ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, nhuộm bãi cát đen thành sắc tím sẫm.
Cô chậm rãi ngồi dậy, lấy cuốn nhật ký đã đầy chữ trên tủ đầu giường, ngón tay khẽ vuốt lên hai chữ mạ vàng trên bìa: “Tái sinh.”
Khi Eric mang bữa sáng đến, anh thấy cô đang ngồi nhìn biển.
Ánh sáng ban mai phủ lên gương mặt nhợt nhạt của cô một lớp hào quang dịu nhẹ, nụ cười tĩnh lặng ấy như đã hòa tan vào cảnh biển và bầu trời.
“Hôm nay bình minh đẹp thật.” – cô khẽ nói, giọng yếu nhưng rõ ràng.
Eric đặt khay xuống, nhận ra tất cả lọ thuốc đã được cô sắp ngay ngắn bên giường — như một nghi lễ chia tay nào đó.
Thuốc giảm đau đã cạn, thuốc duy trì cũng chỉ còn vài viên.
“Cô cần tôi ra thị trấn mua thêm không?” anh hỏi, ánh mắt lo lắng.
Lâm Vãn khẽ lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cô nhờ Eric kéo rèm ra để ánh nắng tràn vào phòng.
Rồi cô tựa vào gối, bắt đầu lật lại từng trang nhật ký — từ ly cà phê đầu tiên ở bờ trái sông Seine, đến bầu trời đầy sao ở Sahara; từ mái vòm xanh Santorini, đến lá phong đỏ rực ở Kyoto; và dừng lại ở cực quang của Iceland.
Mỗi trang là một lần tái sinh. Mỗi dòng chữ là một câu chuyện.
Đến trưa, cô nhờ Eric giúp mặc lại chiếc áo sơ mi lụa đỏ sẫm — chiếc cô đã mặc vào ngày rời nhà ba tháng trước.
Giờ nó rộng thênh, trống rỗng đến đau lòng, nhưng sắc đỏ ấy vẫn khiến khuôn mặt cô ánh lên chút sinh khí mong manh.
“Anh có thể chụp giúp tôi một tấm hình không?” cô nói nhỏ. “Dùng điện thoại của tôi thôi.”
Eric nhẹ nhàng chỉnh góc chụp.
Trong khung hình, cô dựa vào khung cửa sổ, ánh nắng phủ lên gương mặt cô như viền vàng.
Cô mỉm cười, đôi mắt trong suốt và an yên — như thể đã nhìn thấy phong cảnh bên kia bờ cuộc sống.
Hai giờ chiều, cô bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ.
Tranh vẽ và nhật ký được đóng gói cẩn thận, dán nhãn từng cái.
Thư gửi cha mẹ và Chu Dự đặt lên trên cùng.
Còn lá thư cho Lục Thần Vũ, cô ngập ngừng một lát, rồi cũng đặt vào trong hộp.
“Xin anh… hãy giúp tôi gửi chúng đến đúng người.” – giọng cô nhẹ như một tiếng thở dài.
Chiều xuống, hoàng hôn nhuộm mặt biển thành sắc đỏ rực rỡ như lửa cháy.
Cô tựa mình lên ghế bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn những con sóng bạc đầu đập vào bãi cát đen.
Rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Gương mặt cô yên tĩnh như đang ngủ, khóe môi còn vương một nụ cười khẽ, mong manh mà thanh thản.
…
Khi Lục Thần Vũ nhận được gói bưu kiện gửi từ Iceland, anh đang ngồi trong căn nhà cũ, lặng im giữa căn phòng trống trải.
Gói hàng rất nhẹ — bên trong là một cuốn nhật ký dày, cùng một chiếc hộp tro cốt nhỏ màu trắng ngà.
Bức thư đi kèm của Eric rất ngắn, chỉ thông báo rằng Lâm Vãn đã ra đi, và bày tỏ nguyện vọng cuối cùng của cô: Hãy rải tro cốt của cô ở những nơi mà cô từng đặt chân đến.
Lục Thần Vũ run rẩy mở cuốn nhật ký.
Ngay trang đầu tiên, nước mắt anh đã rơi không ngừng.
Đó là bức phác họa ngày họ gặp nhau ở học viện mỹ thuật — cô vẽ anh cười rạng rỡ dưới tán cây ngô đồng, áo sơ mi ca rô của anh được khắc họa tỉ mỉ đến từng nếp gấp.
Bên cạnh là dòng chữ nhỏ:
“Đã từng nghĩ, đây chính là mãi mãi.”
Anh lật từng trang, từng nét bút dẫn anh đi qua hành trình mà cả đời này anh chẳng bao giờ kịp cùng cô.
Ở Paris, cô viết: “Thì ra ăn một mình cũng có thể thấy vui.”
Ở Sahara: “Bầu trời sao ở đây đẹp đến mức khiến người ta muốn khóc — chỉ tiếc chẳng có ai cùng ngắm.”
Mỗi trang là một nhát dao cùn, cứa chậm rãi vào tim anh.
Anh lật đến trang cuối cùng — trang Iceland.
Trên đó dán bức ảnh cuối cùng của cô:
Cô dựa bên cửa sổ, nụ cười hiền hòa dưới ánh sáng nhạt của buổi chiều.
Dưới tấm hình là dòng chữ cuối cùng cô để lại:
“Đời này trọn vẹn, không phụ thanh xuân Tạm biệt.”
Từ ngày hôm đó, Lục Thần Vũ bắt đầu chuyến hành trình chuộc lỗi của mình.
Anh từ chức, rút khỏi toàn bộ công ty, sang nhượng hết cổ phần, chỉ giữ lại vừa đủ tiền để hoàn thành chuyến đi cuối cùng này.
Điểm đến đầu tiên — Paris.
Anh mang theo tro cốt của cô đến bên bờ sông Seine.
Một buổi chiều nắng vàng, anh ngồi xuống đúng chỗ cô từng vẽ tranh năm nào, rồi nhẹ nhàng rải nắm tro đầu tiên xuống dòng nước.
Dòng sông cuốn theo dấu vết của cô, trôi đi xa dần… như chính sự tự do mà cô đã tìm được.
Dưới bầu trời sao của sa mạc Sahara, anh học cách nhóm lửa như người Berber.
Trên đầu, trời vẫn lấp lánh như cô từng viết — đẹp đến nghẹt thở.
Anh nắm tro trong tay, để gió cuốn đi, nhìn từng hạt cát mang theo linh hồn cô bay về phía bầu trời cô yêu nhất.
Ở Santorini, anh tìm đến khách sạn trên vách đá nơi cô từng ở.
Ông chủ vẫn nhớ cô — “Cô gái Trung Quốc luôn yên lặng ngồi vẽ.”
Anh ở lại đó suốt một tuần, mỗi ngày ngồi ở chỗ cô từng ngồi, nhìn mặt trời chìm dần sau biển Aegean, rồi rải thêm một phần tro xuống biển xanh ấy.
Mỗi khi đến một nơi, anh lại đăng bài lên tài khoản mạng xã hội của cô.
Đôi khi chỉ là một bức ảnh, đôi khi là vài dòng ngắn ngủi — tất cả đều dùng giọng văn của cô, kể tiếp hành trình của Lâm Vãn”.
Ban đầu, đó chỉ là cách anh tự trừng phạt bản thân.
Anh làm như cái máy, cập nhật đều đặn như hoàn thành một nhiệm vụ phải làm.
Cho đến một ngày, anh nhận được một tin nhắn riêng:
“Chị Lâm Vãn, cảm ơn chị. Đọc câu chuyện của chị, em mới có can đảm rời khỏi cuộc hôn nhân làm mình kiệt quệ.
Bây giờ em mở một tiệm hoa nhỏ ở Côn Minh, mỗi sáng thức dậy đều thấy hạnh phúc.”
Tin nhắn đó như một cú đập mạnh, khiến anh bừng tỉnh.
Lúc ấy, anh mới hiểu ra ước nguyện cuối cùng của cô — cô muốn dùng câu chuyện của mình để giúp những người đang mắc kẹt dám sống cho chính họ.
Từ hôm đó, anh bắt đầu chăm chút thật sự cho tài khoản ấy.
Anh kiên nhẫn trả lời từng bình luận, dùng giọng điệu của cô để gửi lời động viên, khích lệ.
Anh học chỉnh ảnh, học viết những dòng chữ ấm áp, học cách nhìn thế giới bằng đôi mắt của cô.
Ở Kyoto, bên chùa Kinkaku-ji, anh gặp một cô gái trẻ đang khóc vì chia tay người yêu.
Cô nói mình thấy cuộc sống vô nghĩa.
Anh lặng im lắng nghe, rồi kể cho cô nghe câu chuyện của Lâm Vãn.
Cô gái lau nước mắt, cúi đầu thật sâu:
“Cảm ơn anh. Em hiểu rồi.”
Ở Tromsø, Na Uy, anh gặp một người đàn ông trung niên mất việc rơi vào trầm cảm.
Ở bãi cát đen Vík, Iceland, anh gặp một người phụ nữ vừa trốn khỏi cuộc hôn nhân bạo lực.
Mỗi lần, anh đều ngồi lại, lắng nghe và kể cho họ nghe về cô.
Dần dần, tài khoản Lâm Vãn” trở thành chốn nương tựa của hàng ngàn trái tim.
Người ta chia sẻ câu chuyện của mình ở đó, an ủi lẫn nhau, tiếp thêm sức mạnh cho nhau.
Có người nhờ đó mà tìm lại dũng khí để bắt đầu lại.
Có người học được cách thoát khỏi khổ đau.
Ba năm trôi qua Lục Thần Vũ vẫn tiếp tục chuyến đi ấy.
Anh mang theo phần tro cốt cuối cùng, đi lại trên những con đường họ từng bỏ lỡ.
Mỗi nơi đến, anh đều chụp ảnh, viết cảm nhận, đăng lên tài khoản của cô.
Số người theo dõi đã vượt quá một triệu.
Mỗi ngày, anh đọc những bình luận mới:
“Chị ơi, ngày mai em sẽ đi Tây Tạng một mình. Cảm ơn chị đã cho em can đảm.”
“Nhờ câu chuyện của chị, em đã dám nghỉ việc và bắt đầu theo đuổi ước mơ.”
“Hôm nay em cũng được chẩn đoán mắc bệnh nặng. Nhưng em không còn sợ nữa. Em muốn sống nốt quãng đời còn lại thật rực rỡ, như chị.”
Anh đọc từng dòng, nước mắt rơi không kìm được.
Trong những đêm yên tĩnh, anh rốt cuộc đã hiểu cô thật sự để lại điều gì —
Không phải hận thù.
Mà là tình yêu.
Và dũng khí để sống tiếp.
Trong căn nhà gỗ nhỏ ở Iceland, Eric pha cho anh một tách cà phê nóng.
“Cô ấy mà biết anh đang làm gì bây giờ,” anh nói bằng giọng trầm thấp, “chắc chắn sẽ cảm thấy an lòng.”
Lục Thần Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đại dương xám xanh trải dài vô tận, khẽ lắc đầu:
“Không… đây là điều tôi nợ cô ấy.”
“Không phải vậy,” Eric đáp, “cô ấy chưa bao giờ hận anh. Trong bức thư, cô ấy viết rất rõ.”
Lục Thần Vũ mở lá thư mà suốt bấy lâu nay anh chưa từng đủ dũng cảm để đọc hết.
Nét chữ của Lâm Vãn vẫn mềm mại và thanh thoát như trước:
“Thần Vũ, Khi anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã đến một nơi đẹp hơn rồi.
Đừng buồn. Ba tháng qua em sống thật hơn bao giờ hết.
Cảm ơn anh vì những tháng ngày từng mang lại cho em hạnh phúc.
Những buổi chiều dưới hàng ngô đồng ở học viện, những ngày đầu hôn nhân ngọt ngào — em sẽ mãi giữ chúng trong tim.
Hãy sống thật hạnh phúc, anh nhé.
Hãy yêu, hãy cảm nhận, hãy trân trọng người đang ở cạnh mình.
Cuộc đời quá ngắn, đừng để mình mắc kẹt trong hối tiếc.
Nếu có kiếp sau, mong rằng chúng ta sẽ gặp nhau đúng thời điểm.
— Vãn.”
Nước mắt làm mờ tờ giấy trong tay anh.
Lục Thần Vũ biết, món nợ này anh sẽ chẳng bao giờ trả nổi.
Nhưng anh sẽ tiếp tục — tiếp tục quản lý tài khoản ấy, tiếp tục kể về câu chuyện của cô, tiếp tục giúp những người cần một chút can đảm để bắt đầu lại.
Đó không chỉ là hành trình chuộc lỗi của anh, mà còn là cách để cô tiếp tục sống.
Anh đăng thêm một dòng trạng thái mới, đính kèm tấm ảnh cuối cùng của Lâm Vãn ở Iceland:
“Ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở thời gian dài hay ngắn, mà ở việc ta có thật sự sống hay không.
Mong rằng mỗi người đều đủ dũng cảm để theo đuổi ánh sáng của chính mình.”
Dưới phần bình luận, dòng tin mới nhất viết:
“Chị ơi, chị cho em thêm can đảm để bắt đầu. Ngày mai em sẽ lên đường đi vòng quanh thế giới, một mình. Cảm ơn chị.”
Lục Thần Vũ nhìn ra phía chân trời, nơi biển và trời giao nhau, khẽ nói như thủ thỉ:
“Vãn Vãn, em thấy không… Ánh sáng của em vẫn đang soi đường cho rất nhiều người.”
Trong căn nhà gỗ tĩnh lặng, cuốn nhật ký hành trình của cô vẫn mở ở trang cuối.
Nét chữ trên giấy dưới ánh sáng ban mai trở nên thật rõ ràng:
“Đời này trọn vẹn, không phụ thanh xuân Tạm biệt.”
Và từ đó, tài khoản của cô vẫn tiếp tục được cập nhật — như một ngọn hải đăng bất diệt,
soi rọi cho những tâm hồn lạc lối tìm thấy đường về.
BỘ NÀY CÒN ÍT NỮA CHƯA FULL NÀO TÁC GIẢ FULL NỐT TUI BÁO CÁC BÀ LIỀN NHA