Chương 3 - Khát Khao Ám Vệ
Vừa xoay người toan chạy, người đã gọi giật lại.
“Lâm Khê.”
Ta khựng lại tại chỗ — đây là lần đầu tiên người gọi tên ta.
“Chủ tử có điều chi phân phó?”
“Từ nay về sau, gọi ta là Thẩm Tự.” “Đã là vợ chồng, xưng hô cũng chớ để lộ sơ hở.”
Giọng điệu người bình thản như nước, như thể chỉ đang nói một chuyện chẳng mấy quan trọng.
Ta khẽ nghẹn một nhịp thở, quay đầu nhìn người.
Trên mặt người không có gì khác thường, tựa như câu vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng ta.
4
Từ ấy về sau, ta cùng Thẩm Tự ở lại nơi thôn Thanh Tuyền.
Trong thôn ai nấy đều biết, ở đầu thôn mới chuyển đến một đôi tiểu phu thê — trượng phu tuy mạo như thiên nhân nhưng là kẻ mù có tính tình khó chịu; còn nương tử thì siêng năng lại xinh đẹp, chỉ là quá mức bảo vệ trượng phu.
Hễ ai nói lời không hay về chàng, nàng liền cầm lưỡi hái trừng mắt mà nhìn, khiến người ta khiếp đảm.
Ban đầu, Thẩm Tự chỉ yên lặng ngồi trong phòng, dần dà mới bắt đầu lần mò bước đi trong sân.
Ta vẫn không yên tâm, thường theo sau. Một lần, người bị vấp phải hòn đá ngã xuống, ta vội vàng chạy đến đỡ.
Tay người đặt lên cánh tay ta, ta vội xem xét người có bị thương tích gì không. Thấy không có gì đáng ngại, ta mới nhẹ nhõm thở ra.
Nào ngờ vừa thở xong, người liền nói: “Hiện tại ta là kẻ mù, đã gây cho ngươi không ít phiền toái, phải không?”
Ta lắc đầu, rồi chợt nhớ ra người không nhìn thấy, liền lên tiếng ngay: “Không đâu, người đối với ta… vĩnh viễn không bao giờ là phiền toái.”
Thẩm Tự không nói gì thêm, buông tay ta ra, chậm rãi quay người vào nhà.
Nhìn cánh cửa phòng khép kín, ta liền quay đi làm việc, nhặt sạch từng viên đá, lớn nhỏ không sót một mảnh.
Dưới ánh trăng, ta lấy vải mềm bọc lại hết thảy các góc nhọn trong viện. Chờ kiểm tra từng ngóc ngách một lượt xong, ta mới thoả lòng mà trở về nghỉ ngơi.
Nào hay, Thẩm Tự vẫn nằm nơi giường, mắt mở thao láo, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ — chẳng ai biết, người đang nghĩ gì trong lòng.
5
Điều khiến ta bất ngờ là Thẩm Tự lại rất nhanh thích ứng với cuộc sống nơi đây. Trừ đôi mắt trống rỗng ra, gần như không nhìn ra người là một kẻ mù.
Sợ người buồn chán, có lúc sau khi ta đi đốn củi về, sẽ cùng người ngồi dưới mái hiên kể chuyện làng quê.
“Heo nhà thím Lý đầu thôn vừa đẻ xong hai con, làm bà ấy mừng rỡ suốt mấy ngày.”
“Trên núi phía tây, trái hồng dại chín đỏ cả vạt, tiểu A Bảo thèm đến mức leo lên cây hái. Nếu không có ta ngang qua sợ rằng đã ngã xuống đất rồi.”
Người rất ít khi đáp lời, thỉnh thoảng mới “ừ” khẽ một tiếng để biểu thị đang lắng nghe.
Ta không lấy làm buồn — chỉ cần được ngồi bên cạnh người, ta đã thấy đủ đầy.
Trong nhà, mọi việc đều do ta đảm đương: đốn củi, gánh nước, giặt giũ, nấu cơm. Ta thậm chí còn học lóm mấy bà mợ trong thôn cách trồng rau.
Chỉ là… công phu đuổi giết thì ta thông thạo, nhưng việc trồng trọt quả thật không có nửa phần thiên phú.
Các mợ nhìn rồi lắc đầu, khuyên ta nên đổi nghề, bảo nuôi gà nuôi vịt cũng tốt.
Thấy có lý, sợ mình nuôi không được, ta bèn đến chợ mua về một con gà mái béo múp để thử nuôi trước.
Con này tuy dữ tợn, nhưng ngày nào cũng đẻ một quả trứng, ta cũng đành nhẫn nhịn.
Cho đến một hôm, ta từ rừng trở về, thấy người chống gậy trúc, đứng trước chuồng gà, “nhìn” chằm chằm con gà mái duy nhất.
Ta bỏ giỏ thuốc xuống, bước lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người mặt không đổi sắc, giơ tay ra: “Nó mổ ta.”
Trên tay hiện lên một vết đỏ nhạt.
Ta: “…”
Nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của người, lại nhìn con gà đang hiên ngang ngẩng đầu đi ngang qua… ta không nhịn được, “phụt” một tiếng bật cười.
Sắc mặt người lập tức trầm xuống, quay đầu về phía ta — dù ta biết người chẳng nhìn thấy gì, ta vẫn hoảng loạn lấy tay che miệng lại ngay.
Ta xắn tay áo, xông thẳng vào chuồng gà: “Dám mổ người sao? Người chờ một lát, tối nay ta sẽ hầm ngươi nấu canh, bồi bổ thân thể cho chủ tử!”
Khí thế ngút trời lao vào chuồng, ta vật lộn đến nỗi bụi đất phủ đầy đầu tóc, mới tóm được con gà mái kia.
Lôi nó ra ngoài, trên đầu ta còn vương hai cọng lông gà.
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Thẩm Tự đang hướng về phía ta, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một chút, thoáng qua như khói sương.
Ta khựng người tại chỗ.
Hình như… đã rất, rất lâu rồi, ta chưa từng thấy người nở nụ cười.