Chương 5 - Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Giảng Viên
Sau đó cứ thế mà đi đăng ký kết hôn luôn.
Không hề suy nghĩ kỹ là có hợp nhau không, cũng không tự hỏi tại sao một người ưu tú như vậy lại vẫn độc thân.
“Ba, nếu như theo lời ba nói thì Chu Đình Việt tốt như vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa ai cưới?”
Tôi không nhịn được mà hỏi.
“Nó nghèo. Hồi đi học đâu có thu nhập gì. Sau khi tốt nghiệp thì lại lo nghiên cứu, làm gì có thời gian yêu đương.”
Tôi ngán ngẩm: “Ba không nghĩ là có khi nào anh ấy… có vấn đề?”
“Có vấn đề gì? Nó là chồng con, chẳng lẽ con không rõ?”
Ba tôi đột ngột dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Chu Đình Việt có vấn đề à?”
“Không… không có, con chỉ tiện miệng nói vậy thôi…”
Ba phút kia… chắc là tại tuổi tác thôi mà…
“Ba, ba không thấy Chu Đình Việt là người rất ít nói sao?”
Ba tôi lắc đầu, thở dài, rồi hóa thân thành “ông thầy già” giảng đạo:
“Đàn ông mà lắm lời thì được gì? Chỉ giỏi lừa mấy đứa ngốc như con.”
“Rồi rồi rồi, ba nói đúng…”
“Con về nước cũng lâu rồi, chơi bời cũng đủ rồi ha?
Dù sao cũng có gia đình rồi, đừng có lông bông nữa. Tìm công việc nào nhẹ nhàng là được, không cần kiếm nhiều tiền, ba nuôi con.”
“Vâng thưa giáo sư Tang, mai con bắt đầu ôn thi, cố gắng đậu công chức, ba thấy sao?”
“Có chí như vậy thì tốt lắm.”
8
Cuối cùng, tôi ôm theo cơm ba mẹ chuẩn bị sẵn, đành tới trường Chu Đình Việt.
Anh có tiết dạy công khai, vẫn chưa tan lớp.
Tôi có chút tò mò, không biết người này khi đứng trên bục giảng trông sẽ như thế nào, nên len lén lẻn vào từ cửa sau lớp học.
Vừa hay hàng ghế sau còn một chỗ trống, tôi lặng lẽ ngồi xuống.
Trên bục giảng, Chu Đình Việt đang giảng bài với bảng đầy những công thức, toàn là thứ tôi chẳng hiểu gì.
Anh giảng rất nghiêm túc, kính mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nét mặt bình tĩnh, cả người toát lên khí chất học thuật.
“Bạn này, cậu không phải sinh viên khoa bọn mình đúng không?”
Một cô gái ngồi bên cạnh khẽ hỏi tôi.
Tôi xấu hổ gật đầu.
“Cậu cũng đến nghe thầy thần tượng giảng à? Thầy Chu nổi tiếng lắm, nhiều nữ sinh đến đây chỉ để ngắm soái ca thôi.”
Tôi nhíu mày: “Chu Đình Việt được ưa thích vậy sao?”
“Sao lại không! Anh ấy là huyền thoại của trường mình đấy, nam thần trong mộng của biết bao nữ sinh.”
Cô ấy lại lén chỉ tay về phía trước:
“Cậu thấy cô gái ngồi hàng đầu kia không? Là Phương Đình của khoa mình đấy, nghe nói trước đây quen biết với thầy Chu, cứ có chuyện gì là tìm cách bám lấy người ta.”
Tôi nhìn theo, phía trước đúng thật có một cô gái da trắng, đang chăm chú nhìn Chu Đình Việt trên bục giảng.
Hừ, không ngờ đấy, Chu Đình Việt cũng có sức hút ghê gớm nhỉ.
“Bọn mình chỉ xem thầy Chu như thần tượng, còn cô kia thì rõ ràng có tâm tư riêng, nên ai cũng không ưa cô ta.”
Cô gái bên cạnh tiếp tục tám chuyện:
“Có biết bao nữ sinh thả thính, nhưng thầy Chu chưa bao giờ dây dưa mập mờ với ai, làm việc học nghiêm túc, đó cũng là lý do tụi mình ngưỡng mộ anh ấy.”
“Nhưng nghe nói gần đây anh ấy kết hôn rồi, chẳng biết cô tiên nữ nào tóm được anh nhà mình nữa.”
Trong tiếng rì rầm, một giọng nói lạnh băng vang lên:
“Hai bạn nói chuyện ở cuối lớp, mời lên trả lời câu hỏi này.”
Ngay lập tức, cả lớp quay đầu nhìn về phía sau.
Tôi vội cúi gằm mặt, nằm rạp xuống bàn.
Cô gái bên cạnh run run đứng dậy:
“Áp dụng lý thuyết f(x)⅔ để chứng minh quá trình ứng dụng thực tế của dòng chất lỏng tuyến tính…”
Ôi trời, đúng là đại học top đầu, học bá vừa tám chuyện vừa không bỏ lỡ nội dung bài.
“Được rồi, em ngồi xuống. Bạn cùng bàn phân tích chi tiết đi.”
Tôi: ……
Tôi tiếp tục nằm lì, giả chết.
Cô gái bên cạnh khều nhẹ tôi: “Bạn gì ơi, gọi bạn kìa…”
Tôi: ……
“Bạn học đang nằm ở đó.”
Tôi cắn răng, mặt đỏ bừng, chậm rãi đứng dậy.
“Tôi… tôi không biết!”
Ngay lập tức, cả lớp bật cười rộ lên.
Tôi tức tối trừng mắt nhìn Chu Đình Việt, trong lòng nghi ngờ có phải anh cố tình chơi tôi không.
Anh nhìn thấy tôi thì hơi ngẩn người, sau đó khóe miệng cong lên, khẽ cười.
“Tan học đến văn phòng tìm tôi.”
Cô gái bên cạnh nhìn tôi, thở dài:
“Bạn ơi, tôi xin thắp cho bạn một nén nhang…”
Cái quỷ gì đang diễn ra vậy trời…
Tôi lấy điện thoại nhắn cho Chu Đình Việt:
【Anh cố ý đúng không?】
【Tan học tự anh đi về, tôi lẻn về trước.】
Tôi đâu muốn để sinh viên của anh biết, vợ anh là một con “gây chú ý” lộ liễu như vậy…
Anh nhìn điện thoại, khóe môi cong cong, cười khẽ.
Tôi nhận được một cái sticker “đừng giận mà~”.
9
Mười phút sau, chuông tan học vang lên.
Tôi lén lút lẻn vào văn phòng của Chu Đình Việt.
Vừa bước vào, anh đã nắm lấy tay tôi, có chút ấm ức giải thích:
“Anh không biết là em… thật sự không cố ý mà…”
Tôi tức tối đặt hộp giữ nhiệt lên bàn anh:
“Lấy oán báo ơn.”
Tôi giận dữ hất tay anh ra.
“Tôi đến đưa cơm cho anh, vậy mà anh cố tình làm tôi bẽ mặt.”
Tôi không thèm để ý đến anh, anh nhìn tôi mà có vẻ lúng túng không biết phải làm gì.
Chỉ lặng lẽ kéo tay tôi thêm một lần nữa:
“Đừng giận nữa mà…”