Chương 4 - Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Giảng Viên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Con cứ muốn về với ba mẹ.”

Thật ra một phần là lo cho ba, phần còn lại là… không biết nên đối mặt với Chu Đình Việt thế nào. Nghĩ tới thôi đã thấy ngượng ngùng.

“Cái con bé này…”

Cuối cùng, vẫn là Chu Đình Việt giúp tôi giải vây:

“Mẹ à, Ninh Ninh lo cho ba, trên đường về đã sợ muốn khóc. Để cô ấy về với hai người đi, mai tan làm con đến đón.”

“Được được được, vậy Ninh Ninh tiễn Đình Việt trước đi, mẹ ở lại trông ba con.”

Mẹ tôi gật đầu, lại dặn thêm.

“Không cần đâu mẹ.”

Chu Đình Việt lễ phép đáp lại, rồi giơ tay xoa đầu tôi:

“Có chuyện gì thì gọi cho anh.”

6

Ba tôi không sao, về đến nhà là đi ngủ luôn.

Hôm sau, tôi ngủ nướng đến tận trưa.

Là mẹ gọi tôi dậy:

“Tang Ninh, con ở nhà cũng ngủ đến giờ này mới dậy hả?”

Tôi ngáp một cái, liếc điện thoại.

“Mẹ ơi, mới có mười giờ mà, bình thường con ngủ đến tận trưa cơ.”

“Thế cả ngày con làm gì?”

Tôi giải thích: “Thì trưa ăn cơm, chiều chơi game, xem phim, tối đi chơi với Tần Bối.”

Tần Bối là bạn thân của tôi, sau khi tốt nghiệp mở một quán bar nhỏ.

Tôi mới về nước sau hai năm du học cô đơn vất vả.

Du học sinh vừa về nước như tôi rất cần ăn chơi trả thù xã hội.

Bạn thân thì vừa xinh vừa “quậy”, nên ngày nào tôi cũng dính chặt với cổ.

“Hóa ra con ngày nào cũng ra ngoài chơi bời!”

Mẹ tôi không nhịn được trách móc:

“Con xem, có ai con gái đã có chồng mà ngày nào cũng ra bar không?”

“Mẹ ơi, con chỉ đi thư giãn thôi, có phải đi bao trai đâu…”

Tôi rón rén giải thích:

“Bar đó rất lành mạnh, xanh sạch đẹp…”

“Con chơi bời cả ngày, chồng con không có ý kiến gì à?” Bà hỏi dồn.

“Cũng… bình thường thôi…”

Chủ yếu là, anh ấy tan làm lúc 4–5 giờ, còn tôi lại ra ngoài tầm đó, thành ra chẳng mấy khi đụng nhau…

“Tình cảm hai đứa thế nào?”

Tôi hơi chột dạ: “Cũng… cũng tạm…”

“Mẹ nói cho con biết, Tang Ninh, hôn nhân cũng cần vun đắp. Không phải vì người ta tốt tính mà con muốn làm gì thì làm.”

Thấy mẹ chuẩn bị giảng đạo lý, tôi liền nhào vào ôm bà, như một con sâu to mập nhúc nhích làm nũng:

“Mẹ ơi mẹ ơi mẹ yêu dấu của con~ Mẹ xinh đẹp ơi, trưa nay ăn gì vậy?”

Mẹ bất lực vỗ tôi một cái:

“Hỏi ba con đi, mẹ có biết nấu đâu.”

Mẹ tôi là kiểu “công chúa già”, được ba chiều chuộng, hơn năm mươi tuổi rồi mà chưa từng đụng vào bếp núc.

7

Tôi lề mề bò dậy, ba đã bận rộn trong bếp từ sớm.

Tôi tiện tay gắp một con tôm đã luộc chín, ba tôi nhíu mày nhắc:

“Mèo tham ăn, rửa tay rồi hãy ăn.”

“Ba ơi, sao ba dậy sớm vậy nấu cơm?”

Ba vừa bận rộn vừa nói: “Nấu xong để con mang qua cho Đình Việt.”

Tôi khó hiểu: “Trường anh ấy đâu phải không có căng-tin?”

“Căng-tin thì sao bằng cơm nhà. Thằng bé đó từ nhỏ đã mất cha mẹ, nó khao khát cảm giác gia đình lắm. Con nên quan tâm nó nhiều hơn.”

“Biết rồi. Mà sao hôm nay ba mẹ đều bênh anh ấy thế? Hài lòng với con rể quá nhỉ?”

Tôi vừa nói, vừa tiếp tục ăn vụng.

Ba tôi gật gù tự hào:

“Tất nhiên rồi. Ba quan sát nó mấy năm nay, giao con cho nó là yên tâm nhất.

Ngoại hình tốt, học vấn cao, tính cách hiền lành. Quan trọng là nó không có cha mẹ, con cũng không phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu.

So với đám bạn trai cũ của con, thằng nào nó chả hơn?”

Tôi nghẹn lời.

Đúng thật, mấy mối tình trước của tôi toàn ngắn ngủi.

Bạn trai cũ thì hoặc là cắm sừng, hoặc là… come out.

Cuối cùng, tôi mất hết niềm tin vào gu chọn đàn ông của bản thân.

Vì tôi là kiểu con gái bám mẹ lẫn bám ba, nên để ba mẹ chọn luôn cho.

Mới về nước mấy hôm đã được xếp đi xem mắt với Chu Đình Việt.

Thật ra, tôi với anh ấy chẳng thân thiết gì, chỉ biết anh là mồ côi cha mẹ, mỗi dịp giao thừa đều được ba mời tới nhà ăn cơm.

Lúc tốt nghiệp, anh từng giúp tôi sửa luận văn một lần.

Ấn tượng lúc đó là một “cao lãnh chi hoa” — đẹp thì đẹp, mà lạnh như băng, chỉ có thể đứng xa ngắm.

Mà tôi thì lại thích kiểu con trai biết pha trò, khiến tôi vui vẻ. Hơn nữa, anh còn lớn hơn tôi 5 tuổi.

Nhưng vì ba mẹ quảng cáo dữ quá, tôi cũng đồng ý gặp mặt.

Hôm đó anh mặc bộ vest xám tro có hoa văn chìm, đeo kính gọng vàng.

Vóc dáng ấy, khí chất ấy, đánh thẳng vào tim tôi, khiến tôi không gượng nổi.

Ba mẹ còn tiếp tục phụ họa:

“Đây là học trò giỏi nhất của ba. Hồi trung học nhảy hai lớp, sau đó học thẳng thạc sĩ – tiến sĩ, chưa tới ba mươi đã là giảng viên chính ở trường top đầu, sắp được phong phó giáo sư.”

“Nó mồ côi, cưới nó coi như cưới rể vào ở rể, đứa như vậy mà lấy được thì quá hời rồi!”

Lúc đó đúng là tôi bị cuốn quá nhanh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)