Chương 6 - Kết Cục Của Đích Tỷ Sau Khi Trọng Sinh
21
Hoàng thượng có ba con trai.
Đại hoàng tử Tạ Thanh, Tứ hoàng tử là Thái tử Tạ Cẩn, Lục hoàng tử Tuyên Vương Tạ Yến.
Mẫu thân của bọn hắn theo thứ tự là Nghi quý nhân, Hoàng hậu, Vân quý phi.
Đại hoàng tử mặc dù thông minh,nhưng từ nhỏ đã rất kín đáo và cảnh giác.
Mẹ của hắn thân phận thấp.
Để sống sót, Nghi quý nhân chỉ có thể nghe lệnh của Hoàng hậu, sống một cách cẩn thận mỗi ngày.
Tuy nhiên, Nghi quý nhân vẫn bị Hoàng hậu ngược đãi, cuối cùng rơi xuống sông mất tích.
Người sáng suốt đều biết, mẫu phi của hắn Nghi quý nhân, là bị hoàng hậu hại chết.
Nhưng Đại hoàng tử không nơi nương tựa, chỉ có thể âm thầm ẩn núp.
Thế là từ nhỏ hắn liền dưỡng thành thói quen nhìn mặt mà nói chuyện, giấu mọi suy nghĩ trong lòng, trở thành một kẻ hai mặt.
Về phần Thái tử Tạ Cẩn, mẹ đẻ của hắn chính là Trung cung hoàng hậu, vừa ra đời liền được lập làm Thái tử, danh chính ngôn thuận.
Nhưng ta biết, hắn mặt ngoài nhân từ, nhưng sau lưng tâm ngoan thủ lạt.
Ví dụ như ở kiếp trước những phương pháp mà hắn dùng để tra tấn ta, khiến ta vẫn cảm thấy rùng mình khi nhớ lại.
Lục hoàng tử Tuyên Vương Tạ Yến, mẹ đẻ của hắn là đã từng một trong sáu sủng phi trong cung, Vân quý phi.
Về sau, nhà ngoại Vân quý phi Tần gia rơi đài thất thế, cả nhà bị đày đi đến Ninh tháp. Phụ thân Vân quý phi bất hạnh chết ở trên đường.
Từ đó về sau, Vân quý phi liền cùng hoàng thượng có hiềm khích, thậm chí nàng tự nguyện xin xuất cung tu hành.
Cuối cùng, Vân quý phi qua đời trong yên bình và sự tĩnh lặng của tu hành.
Mà Tuyên Vương vì tự vệ, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, mượn cơ hội giảm xuống hai sự phòng bị của hai vị hoàng huynh.
Về phần hắn ngày ngày đi dạo hoa lâu, là âm thầm thu hoạch tình báo, âm thầm liên lạc thế gia tân quý.
Chính xác mà nói, tham luyến tửu sắc là giả, kết giao tâm phúc quyền quý là thật.
Những cô nương hoa lâu mà hắn mang về, cũng đều là thám tử Thái tử cùng Đại hoàng tử.
Hắn cố ý đưa họ về, để các nàng tiến vào thư phòng.
Với sự thông minh của mình, phòng học của hắn đều chứa đựng những tin tức giả mạo dành cho hai vị hoàng huynh.
Mượn hành động phóng đãng không bị trói buộc của điều tiếng, hắn vừa lúc có thể tự vệ.
Quả nhiên, hắn rất nhanh có tiếng xấu, cũng thành bia sống bị hoàng huynh khi dễ chế giễu.
Nhìn phía xa bó đuốc bên trong hoàng cung dần dần dập tắt, tất cả đều khôi phục trở lại như ban đầu.
Chúng ta biết,Thái tử xuất hiện rồi.
Những ngôi sao bên trên dần dần biến mất, vành trăng khuyết càng thêm mông lung, chân trời cũng hiển hiện ánh sáng ban mai.
Hắn nhìn ta nở một nụ cười ấm áp:
"Minh Yên ngươi nhìn đi, mặt trời đã muốn mọc rồi."
22
Đại hoàng tử chết.
Hắn ta bị buộc tội mưu phản.
Đầu của hắn, bị Thái tử Tạ Cẩn chém một đao.
Nghe nói vào ngày Đại hoàng tử bức thoái vị, Thái tử, người ban đầu không biết tung tích, đột nhiên xuất hiện, dẫn theo một đám tinh binh mạnh mẽ trở lại cung điện.
Trên đường đi, hắn thế như chẻ tre, rất nhanh đem Đại hoàng tử chế phục.
Vào thời điểm hắn đến tẩm điện của Hoàng Thượng ăn mừng, trên tay còn xách đầu Đại hoàng tử.
Hoàng Thượng nhìn xong, ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Mà lúc này Thái tử bưng một bát thuốc, buộc Hoàng Thượng uống xong:
"Phụ hoàng có vẻ không vui?"
"Nhi thần vì an nguy của phụ hoàng, không ngần ngại huy động quân đội, vội vàng đến Hoàng thành, cứu viện cho Hoàng thượng."
"Nhưng Hoàng thượng không những không biết ơn, thậm chí còn lạnh lùng với con, trái tim nhi thần lạnh lẽo lắm!!"
"Phụ hoàng sắc mặt tái nhợt, giống như là bị kinh sợ, vậy liền uống chén thuốc này đi, nhất định có thể bình yên không trở ngại."
Hoàng Thượng nhìn Thái tử, hừ lạnh một tiếng:
"Không hổ là con trai tốt của trẫm!"
"Nhưng ngươi chọn thời gian tốt vào cung, đến cùng là vì an nguy của trẫm, hay là vì hoàng vị của trẫm?"
Thái tử cười ha ha một tiếng, trực tiếp ném đầu Đại hoàng tử đi.
Đầu kia lăn lông lốc, cuối cùng lăn vào sau bức bình phong.
"Phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, ta có chỗ đó so ra không bằng Lục đệ? Nhưng ngươi khắp nơi bảo vệ cho hắn, dù là hắn giống như điên dại, phụ hoàng vẫn nâng niu trong lòng bàn tay."
"Liệu con dù cố gắng hết sức, cũng không bằng một đệ đệ ngốc nghếch?"
Hoàng Thượng nhắm mắt lại, gọn gàng phun ra một chữ:
"Đúng."
Thái tử hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Ngay lập tức cầm lấy chén thuốc, đổ vào miệng của Hoàng thượng.
Trong nháy mắt, một chiếc phi tiêu bay xoay vào, Thái tử ngã xuống đất.
Một giây sau, ta đá đầu của Đại hoàng tử, cùng Tuyên Vương bước ra từ phía sau bức bình phong.
23
Đúng vậy, tất cả đều là kế hoạch của ta và Tuyên Vương.
Từ khi Thẩm Minh Nhu bị Đại hoàng tử bắt đi, chúng ta liền đoán ra, Đại hoàng tử luôn theo dõi mọi động thái của Tuyên Vương phủ .
Hắn thấy chúng ta cứu ra tay Thẩm Minh Nhu, liền muốn thông qua nàng ta để lấy được thông tin liên quan đến Thái tử.
Thế là, ta liền nảy ra ý định làm cho Đại hoàng tử cùng Thái tử tranh chấp.
Vì vậy, ta đã nghĩ ra kế hoạch khiến Đại hoàng tử và Thái tử đấu đá lẫn nhau.
Đại hoàng tử chờ không nổi động thủ bức vua thoái vị, Tuyên Vương sai người bí mật đưa một bức thư tới Đông cung.
Thông báo cho Thái tử về kế hoạch của Đại hoàng tử, để Thái tử ra tay giải quyết Đại hoàng tử.
Chờ đợi Thái tử loại bỏ Đại hoàng tử đang bức vua thoái vị, khi chính hắn ta có ý đồ chiếm đoạt ngôi vị, chúng tôi sẽ lại ra tay bất ngờ.
Lúc này, nghe được thanh âm của Tuyên Vương, Hoàng Thượng trong nháy mắt mở mắt:
"Con của ta, con đã đến rồi."
"Ngươi có biết, phụ hoàng đợi con đã lâu lắm rồi.."
24
Hoàng Thượng run rẩy lấy ra một phần thánh chỉ từ trong hộp gối, ra lệnh cho Tuyên Vương mở ra.
Sau khi đọc, Tuyên Vương đứng chết lặng tại chỗ.
Phía trên tên tân quân, là Lục hoàng tử Tuyên Vương Tạ Yến.
Hóa ra, người mà Hoàng đế đã chọn trong lòng từ lâu chính là Tuyên Vương!
Hoàng Thượng nắm chắc tay Tuyên Vương, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, tràn đầy hiền lành yêu thương.
Hắn nhìn Tuyên Vương, như đang chìm đắm trong một ký ức đẹp đẽ:
"Đứa nhỏ ngốc, trẫm cực kỳ yêu mẫu phi của ngươi, ngay cả tước hiệu của con, cũng xuất phát từ biệt danh của mẫu phi của ngươi."
"Từ nhỏ đến lớn, tính cách của con giống hệt ta. Trẫm mỗi lần nhìn về phía con, đều cảm giác đang nhìn cái bóng của mình."
"Nhà ngoại của Hoàng hậu gia thế lớn, trẫm vì bảo đảm ngươi một đường trôi chảy, khỏe mạnh bình an, chỉ có thể lập trước Thái tử, dùng Thái tử làm lá chắn cho con."
"Cũng không phải là trẫm nhẫn tâm, mà trong ba anh em, lão đại trong lòng đều là hư ảo, không làm được việc lớn. Thái tử bản tính cũng giống mẫu thân hắn, bạo ngược mười phần. Chỉ có ngươi, có lòng từ bi và đức độ."
"Tất cả các con đều là con của ta, ta tự nhiên yêu thương hết.. Nhưng đáng tiếc nhất là gia đình đế vương, niềm vui gia đình cho tới bây giờ đều là hi vọng xa vời."
"Trẫm là vua của một nước, vì nước vì dân mà tuyển ra minh quân, là trức trách của trẫm."
Hoàng Thượng ho đến kịch liệt, lại phun ra mấy ngụm máu tươi.
Hắn cầm tay Tuyên Vương, lưu luyến không rời:
"Con trai à, thiên hạ có ngươi, phụ hoàng rất yên tâm."
"Muốn làm cái gì, cứ mạnh dạn làm đi…."
Tiếng chuông tang vang lên chín hồi, thiên hạ đổi chủ.
Mọi chuyện đều kết thúc.
25
Trong địa lao của Đông cung, ta ngồi trên ghế nằm, tùy ý đùa nghịch con dao róc xương trong tay.
Một lát sau, Thẩm Minh Nhu tỉnh lại.
Nhìn thấy ta thân mang cung trang của đại thần triều đình, nàng kinh ngạc há hốc mồm.
Đúng vậy, ta kế thừa y phục của phụ thân, trở thành nữ Thái phó đầu tiên của triều đại này.
Một giây sau, nàng nhìn thấy ngục giam quen thuộc của Đông cung, sợ hãi đến mức không kiểm soát được mình, lập tức quỳ xuống cầu ta cứu nàng.
Ta nâng dao lên và cắt phăng búi tóc của nàng.
Nhìn nàng ta sợ hãi ngã xuống đất, ta lạnh lùng nói:
"Tốt."
"Nếu Phụ thân sống lại, nếu người Thẩm gia sống lại, ta liền thả ngươi."
Nhìn xem sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bạch, ta cười lạnh một tiếng.
Tất nhiên là không thể, bởi vì nàng chính là thủ phạm hại chết phụ thân.
Ta móc ra bức thư trong tay áo, quăng vào mặt của nàng:
"Thẩm gia vì cái gì suy tàn, ngươi so ta rõ ràng hơn."
Sống lại một đời, ta một mực tại âm thầm điều tra, vì sao Thái tử đột nhiên nhắm vào Thẩm gia.
Cho đến khi Thái tử thất bại, Tuyên vương dò xét Đông cung, tìm ra bức thư ngày xưa.
Ta mới biết được, Thẩm Minh Nhu đã sớm cùng Thái tử cấu kết cùng một chỗ.
Vì lời hứa suông về vị trí Thái tử phi mà hắn ta hứa hẹn, nàng đã ăn cắp con dấu của phụ thân, để Thái tử làm giả thư từ của phụ thân về việc tham ô hối lộ.
Bằng chứng như núi trước mặt, dù là phụ thân có trong sạch đi chăng nữa, cũng không thể tự minh oan.
Nhìn Thẩm Minh Nhu và Tạ Cẩn cầu xin tha thứ trong tuyệt vọng, ta chỉ cảm thấy bọn họ làm bẩn mắt ta, khiến ta ghê tởm.
Ta vỗ vỗ tay, một bóng dáng tuấn tú, như một con chó nhỏ, quỳ trước mặt ta.
Là kép hát Triệu lang.
26
Thẩm Minh Nhu thấy thế, quát to một tiếng, liên tục trốn về sau.
Ta vỗ tay cười to, nói với Triệu lang:
"Triệu lang, nghe nói ngươi thiếu chủ nợ mười vạn lượng bạc?"
"Ngươi nhìn xem một chút, hai người này trông mi thanh mục tú, thực sự là ta thấy mà yêu. Nếu như thế, đem hai người này đưa cho chủ nợ gán nợ vừa vặn rất tốt?"
Triệu lang quỳ trên mặt đất, mặt mày cười thành một đóa hoa, liên tục gật đầu.
Ta gật gật đầu, thị vệ đánh gãy hai chân của Thẩm Minh Nhu và Tạ Cẩn, lệnh Triệu Lang kéo họ đi.
Hai thị vệ đi theo Triệu Lang, ngày ngày hướng ta báo cáo hành tung của hai người.
Nhìn dấu vết máu kéo dài sau lưng Triệu Lang, ta cười thoải mái không thôi.
Từ nay về sau, cuộc đời Thẩm Minh Nhu và Tạ Cẩn, sẽ không còn cơ hội sống, nhưng cũng không thể chết được.
Mà ta Thẩm Minh Yên, sẽ trở thành nữ Thái phó đầu tiên của triều đại này, xuất hiện long trọng.
Sau này viết thư soạn thảo, ngồi trong Hàn Lâm viện, phụ tá hoàng tự.
Vinh quang của Thẩm gia thư hương môn đệ, sẽ do ta tiếp tục phát triển.
Ta đi ra Đông cung, tận dụng bóng đêm, từng bước tiến về phía cung điện.
Trên tường thành, một bóng dáng màu vàng sáng vẫy tay với ta.
Nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi đầy khí thế,, ta mỉm cười, hướng hắn đi đến.
Hắn từng lớn tiếng, nếu một ngày nào đó ta trở thành hoàng đế, sẽ cùng ta trồng một vườn đào.
Bây giờ, đã đến lúc rồi......
( Toàn văn xong )
Hoàng thượng có ba con trai.
Đại hoàng tử Tạ Thanh, Tứ hoàng tử là Thái tử Tạ Cẩn, Lục hoàng tử Tuyên Vương Tạ Yến.
Mẫu thân của bọn hắn theo thứ tự là Nghi quý nhân, Hoàng hậu, Vân quý phi.
Đại hoàng tử mặc dù thông minh,nhưng từ nhỏ đã rất kín đáo và cảnh giác.
Mẹ của hắn thân phận thấp.
Để sống sót, Nghi quý nhân chỉ có thể nghe lệnh của Hoàng hậu, sống một cách cẩn thận mỗi ngày.
Tuy nhiên, Nghi quý nhân vẫn bị Hoàng hậu ngược đãi, cuối cùng rơi xuống sông mất tích.
Người sáng suốt đều biết, mẫu phi của hắn Nghi quý nhân, là bị hoàng hậu hại chết.
Nhưng Đại hoàng tử không nơi nương tựa, chỉ có thể âm thầm ẩn núp.
Thế là từ nhỏ hắn liền dưỡng thành thói quen nhìn mặt mà nói chuyện, giấu mọi suy nghĩ trong lòng, trở thành một kẻ hai mặt.
Về phần Thái tử Tạ Cẩn, mẹ đẻ của hắn chính là Trung cung hoàng hậu, vừa ra đời liền được lập làm Thái tử, danh chính ngôn thuận.
Nhưng ta biết, hắn mặt ngoài nhân từ, nhưng sau lưng tâm ngoan thủ lạt.
Ví dụ như ở kiếp trước những phương pháp mà hắn dùng để tra tấn ta, khiến ta vẫn cảm thấy rùng mình khi nhớ lại.
Lục hoàng tử Tuyên Vương Tạ Yến, mẹ đẻ của hắn là đã từng một trong sáu sủng phi trong cung, Vân quý phi.
Về sau, nhà ngoại Vân quý phi Tần gia rơi đài thất thế, cả nhà bị đày đi đến Ninh tháp. Phụ thân Vân quý phi bất hạnh chết ở trên đường.
Từ đó về sau, Vân quý phi liền cùng hoàng thượng có hiềm khích, thậm chí nàng tự nguyện xin xuất cung tu hành.
Cuối cùng, Vân quý phi qua đời trong yên bình và sự tĩnh lặng của tu hành.
Mà Tuyên Vương vì tự vệ, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, mượn cơ hội giảm xuống hai sự phòng bị của hai vị hoàng huynh.
Về phần hắn ngày ngày đi dạo hoa lâu, là âm thầm thu hoạch tình báo, âm thầm liên lạc thế gia tân quý.
Chính xác mà nói, tham luyến tửu sắc là giả, kết giao tâm phúc quyền quý là thật.
Những cô nương hoa lâu mà hắn mang về, cũng đều là thám tử Thái tử cùng Đại hoàng tử.
Hắn cố ý đưa họ về, để các nàng tiến vào thư phòng.
Với sự thông minh của mình, phòng học của hắn đều chứa đựng những tin tức giả mạo dành cho hai vị hoàng huynh.
Mượn hành động phóng đãng không bị trói buộc của điều tiếng, hắn vừa lúc có thể tự vệ.
Quả nhiên, hắn rất nhanh có tiếng xấu, cũng thành bia sống bị hoàng huynh khi dễ chế giễu.
Nhìn phía xa bó đuốc bên trong hoàng cung dần dần dập tắt, tất cả đều khôi phục trở lại như ban đầu.
Chúng ta biết,Thái tử xuất hiện rồi.
Những ngôi sao bên trên dần dần biến mất, vành trăng khuyết càng thêm mông lung, chân trời cũng hiển hiện ánh sáng ban mai.
Hắn nhìn ta nở một nụ cười ấm áp:
"Minh Yên ngươi nhìn đi, mặt trời đã muốn mọc rồi."
22
Đại hoàng tử chết.
Hắn ta bị buộc tội mưu phản.
Đầu của hắn, bị Thái tử Tạ Cẩn chém một đao.
Nghe nói vào ngày Đại hoàng tử bức thoái vị, Thái tử, người ban đầu không biết tung tích, đột nhiên xuất hiện, dẫn theo một đám tinh binh mạnh mẽ trở lại cung điện.
Trên đường đi, hắn thế như chẻ tre, rất nhanh đem Đại hoàng tử chế phục.
Vào thời điểm hắn đến tẩm điện của Hoàng Thượng ăn mừng, trên tay còn xách đầu Đại hoàng tử.
Hoàng Thượng nhìn xong, ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Mà lúc này Thái tử bưng một bát thuốc, buộc Hoàng Thượng uống xong:
"Phụ hoàng có vẻ không vui?"
"Nhi thần vì an nguy của phụ hoàng, không ngần ngại huy động quân đội, vội vàng đến Hoàng thành, cứu viện cho Hoàng thượng."
"Nhưng Hoàng thượng không những không biết ơn, thậm chí còn lạnh lùng với con, trái tim nhi thần lạnh lẽo lắm!!"
"Phụ hoàng sắc mặt tái nhợt, giống như là bị kinh sợ, vậy liền uống chén thuốc này đi, nhất định có thể bình yên không trở ngại."
Hoàng Thượng nhìn Thái tử, hừ lạnh một tiếng:
"Không hổ là con trai tốt của trẫm!"
"Nhưng ngươi chọn thời gian tốt vào cung, đến cùng là vì an nguy của trẫm, hay là vì hoàng vị của trẫm?"
Thái tử cười ha ha một tiếng, trực tiếp ném đầu Đại hoàng tử đi.
Đầu kia lăn lông lốc, cuối cùng lăn vào sau bức bình phong.
"Phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, ta có chỗ đó so ra không bằng Lục đệ? Nhưng ngươi khắp nơi bảo vệ cho hắn, dù là hắn giống như điên dại, phụ hoàng vẫn nâng niu trong lòng bàn tay."
"Liệu con dù cố gắng hết sức, cũng không bằng một đệ đệ ngốc nghếch?"
Hoàng Thượng nhắm mắt lại, gọn gàng phun ra một chữ:
"Đúng."
Thái tử hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Ngay lập tức cầm lấy chén thuốc, đổ vào miệng của Hoàng thượng.
Trong nháy mắt, một chiếc phi tiêu bay xoay vào, Thái tử ngã xuống đất.
Một giây sau, ta đá đầu của Đại hoàng tử, cùng Tuyên Vương bước ra từ phía sau bức bình phong.
23
Đúng vậy, tất cả đều là kế hoạch của ta và Tuyên Vương.
Từ khi Thẩm Minh Nhu bị Đại hoàng tử bắt đi, chúng ta liền đoán ra, Đại hoàng tử luôn theo dõi mọi động thái của Tuyên Vương phủ .
Hắn thấy chúng ta cứu ra tay Thẩm Minh Nhu, liền muốn thông qua nàng ta để lấy được thông tin liên quan đến Thái tử.
Thế là, ta liền nảy ra ý định làm cho Đại hoàng tử cùng Thái tử tranh chấp.
Vì vậy, ta đã nghĩ ra kế hoạch khiến Đại hoàng tử và Thái tử đấu đá lẫn nhau.
Đại hoàng tử chờ không nổi động thủ bức vua thoái vị, Tuyên Vương sai người bí mật đưa một bức thư tới Đông cung.
Thông báo cho Thái tử về kế hoạch của Đại hoàng tử, để Thái tử ra tay giải quyết Đại hoàng tử.
Chờ đợi Thái tử loại bỏ Đại hoàng tử đang bức vua thoái vị, khi chính hắn ta có ý đồ chiếm đoạt ngôi vị, chúng tôi sẽ lại ra tay bất ngờ.
Lúc này, nghe được thanh âm của Tuyên Vương, Hoàng Thượng trong nháy mắt mở mắt:
"Con của ta, con đã đến rồi."
"Ngươi có biết, phụ hoàng đợi con đã lâu lắm rồi.."
24
Hoàng Thượng run rẩy lấy ra một phần thánh chỉ từ trong hộp gối, ra lệnh cho Tuyên Vương mở ra.
Sau khi đọc, Tuyên Vương đứng chết lặng tại chỗ.
Phía trên tên tân quân, là Lục hoàng tử Tuyên Vương Tạ Yến.
Hóa ra, người mà Hoàng đế đã chọn trong lòng từ lâu chính là Tuyên Vương!
Hoàng Thượng nắm chắc tay Tuyên Vương, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, tràn đầy hiền lành yêu thương.
Hắn nhìn Tuyên Vương, như đang chìm đắm trong một ký ức đẹp đẽ:
"Đứa nhỏ ngốc, trẫm cực kỳ yêu mẫu phi của ngươi, ngay cả tước hiệu của con, cũng xuất phát từ biệt danh của mẫu phi của ngươi."
"Từ nhỏ đến lớn, tính cách của con giống hệt ta. Trẫm mỗi lần nhìn về phía con, đều cảm giác đang nhìn cái bóng của mình."
"Nhà ngoại của Hoàng hậu gia thế lớn, trẫm vì bảo đảm ngươi một đường trôi chảy, khỏe mạnh bình an, chỉ có thể lập trước Thái tử, dùng Thái tử làm lá chắn cho con."
"Cũng không phải là trẫm nhẫn tâm, mà trong ba anh em, lão đại trong lòng đều là hư ảo, không làm được việc lớn. Thái tử bản tính cũng giống mẫu thân hắn, bạo ngược mười phần. Chỉ có ngươi, có lòng từ bi và đức độ."
"Tất cả các con đều là con của ta, ta tự nhiên yêu thương hết.. Nhưng đáng tiếc nhất là gia đình đế vương, niềm vui gia đình cho tới bây giờ đều là hi vọng xa vời."
"Trẫm là vua của một nước, vì nước vì dân mà tuyển ra minh quân, là trức trách của trẫm."
Hoàng Thượng ho đến kịch liệt, lại phun ra mấy ngụm máu tươi.
Hắn cầm tay Tuyên Vương, lưu luyến không rời:
"Con trai à, thiên hạ có ngươi, phụ hoàng rất yên tâm."
"Muốn làm cái gì, cứ mạnh dạn làm đi…."
Tiếng chuông tang vang lên chín hồi, thiên hạ đổi chủ.
Mọi chuyện đều kết thúc.
25
Trong địa lao của Đông cung, ta ngồi trên ghế nằm, tùy ý đùa nghịch con dao róc xương trong tay.
Một lát sau, Thẩm Minh Nhu tỉnh lại.
Nhìn thấy ta thân mang cung trang của đại thần triều đình, nàng kinh ngạc há hốc mồm.
Đúng vậy, ta kế thừa y phục của phụ thân, trở thành nữ Thái phó đầu tiên của triều đại này.
Một giây sau, nàng nhìn thấy ngục giam quen thuộc của Đông cung, sợ hãi đến mức không kiểm soát được mình, lập tức quỳ xuống cầu ta cứu nàng.
Ta nâng dao lên và cắt phăng búi tóc của nàng.
Nhìn nàng ta sợ hãi ngã xuống đất, ta lạnh lùng nói:
"Tốt."
"Nếu Phụ thân sống lại, nếu người Thẩm gia sống lại, ta liền thả ngươi."
Nhìn xem sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bạch, ta cười lạnh một tiếng.
Tất nhiên là không thể, bởi vì nàng chính là thủ phạm hại chết phụ thân.
Ta móc ra bức thư trong tay áo, quăng vào mặt của nàng:
"Thẩm gia vì cái gì suy tàn, ngươi so ta rõ ràng hơn."
Sống lại một đời, ta một mực tại âm thầm điều tra, vì sao Thái tử đột nhiên nhắm vào Thẩm gia.
Cho đến khi Thái tử thất bại, Tuyên vương dò xét Đông cung, tìm ra bức thư ngày xưa.
Ta mới biết được, Thẩm Minh Nhu đã sớm cùng Thái tử cấu kết cùng một chỗ.
Vì lời hứa suông về vị trí Thái tử phi mà hắn ta hứa hẹn, nàng đã ăn cắp con dấu của phụ thân, để Thái tử làm giả thư từ của phụ thân về việc tham ô hối lộ.
Bằng chứng như núi trước mặt, dù là phụ thân có trong sạch đi chăng nữa, cũng không thể tự minh oan.
Nhìn Thẩm Minh Nhu và Tạ Cẩn cầu xin tha thứ trong tuyệt vọng, ta chỉ cảm thấy bọn họ làm bẩn mắt ta, khiến ta ghê tởm.
Ta vỗ vỗ tay, một bóng dáng tuấn tú, như một con chó nhỏ, quỳ trước mặt ta.
Là kép hát Triệu lang.
26
Thẩm Minh Nhu thấy thế, quát to một tiếng, liên tục trốn về sau.
Ta vỗ tay cười to, nói với Triệu lang:
"Triệu lang, nghe nói ngươi thiếu chủ nợ mười vạn lượng bạc?"
"Ngươi nhìn xem một chút, hai người này trông mi thanh mục tú, thực sự là ta thấy mà yêu. Nếu như thế, đem hai người này đưa cho chủ nợ gán nợ vừa vặn rất tốt?"
Triệu lang quỳ trên mặt đất, mặt mày cười thành một đóa hoa, liên tục gật đầu.
Ta gật gật đầu, thị vệ đánh gãy hai chân của Thẩm Minh Nhu và Tạ Cẩn, lệnh Triệu Lang kéo họ đi.
Hai thị vệ đi theo Triệu Lang, ngày ngày hướng ta báo cáo hành tung của hai người.
Nhìn dấu vết máu kéo dài sau lưng Triệu Lang, ta cười thoải mái không thôi.
Từ nay về sau, cuộc đời Thẩm Minh Nhu và Tạ Cẩn, sẽ không còn cơ hội sống, nhưng cũng không thể chết được.
Mà ta Thẩm Minh Yên, sẽ trở thành nữ Thái phó đầu tiên của triều đại này, xuất hiện long trọng.
Sau này viết thư soạn thảo, ngồi trong Hàn Lâm viện, phụ tá hoàng tự.
Vinh quang của Thẩm gia thư hương môn đệ, sẽ do ta tiếp tục phát triển.
Ta đi ra Đông cung, tận dụng bóng đêm, từng bước tiến về phía cung điện.
Trên tường thành, một bóng dáng màu vàng sáng vẫy tay với ta.
Nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi đầy khí thế,, ta mỉm cười, hướng hắn đi đến.
Hắn từng lớn tiếng, nếu một ngày nào đó ta trở thành hoàng đế, sẽ cùng ta trồng một vườn đào.
Bây giờ, đã đến lúc rồi......
( Toàn văn xong )