Chương 2 - Kẹo Hoa Quế Của Ta Không Dành Cho Người Khác

Chính là đương kim Thái tử – Ninh Tông.

Hắn vận trường bào huyền sắc thêu chỉ vàng hình giao long, mày kiếm sắc lạnh, đồng tử đen thẳm, gương mặt tuấn mỹ kia mười mấy năm qua vẫn y hệt như xưa, lạnh lẽo khôn cùng.

Ta từ nhỏ đã sợ bộ dáng lạnh băng của hắn, không khỏi lùi lại một bước.

Ninh Tông nhìn bộ dạng khóc lóc xấu xí của ta, mày khẽ chau, dừng một thoáng, rồi như có chút miễn cưỡng mà chầm chậm vươn tay ra.

Ta bị động tác ấy dọa cho sợ, cúi đầu nhắm mắt, co người lại thành một khối.

“Ăn đi.”

Bên tai vang lên thanh âm lạnh nhạt của Ninh Tông.

Ta chần chừ mở mắt, nhìn viên kẹo hoa quế trong lòng bàn tay hắn, nhất thời ngẩn người, hồi lâu mới không nhịn được mà thử đưa tay ra lấy.

“Như Ý.”

Thanh âm như ngọc vỡ của Chu Nghiễn Ninh đột ngột vang lên, hắn đứng ở không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta và Ninh Tông.

Ta hoảng hốt thu tay về.

Chu Nghiễn Ninh bước tới, khom người hành lễ cung kính.

“Thái tử điện hạ lần đầu quang lâm tướng phủ, đặc biệt tới chúc mừng sinh thần Như Ý, chẳng qua lạc vào hoa viên, hẳn là không quen đường. Là tội của Nghiễn Ninh, xin để Nghiễn Ninh dẫn điện hạ nhập tiệc.”

Ninh Tông bình tĩnh khép tay lại, sát khí quanh người như đậm hơn mấy phần.

“Không phiền Thế tử. Cô tự biết đường.”

Ninh Tông đi khỏi, Chu Nghiễn Ninh mới cúi người xuống, vẻ mặt mang theo áy náy.

“Là lỗi của Nghiễn Ninh ca ca, hôm nay quên mang kẹo hoa quế cho muội, ta lập tức đi mua được không?”

“A Vũ từ nhỏ đã sợ chó, vừa rồi A Đoàn làm nàng ấy hoảng sợ, ta cũng là trong lúc gấp mới lỡ tay làm thương A Đoàn.”

“Tiểu Như Ý đừng giận nữa, được không?”

Chu Nghiễn Ninh nhẹ nhàng vuốt đầu A Đoàn.

A Đoàn vốn không biết giận lâu, thân mình nho nhỏ run lên rồi lập tức lấy đầu cọ cọ vào tay hắn.

Ta cũng… không biết giận lâu.

Đã là Nghiễn Ninh ca ca nhận lỗi rồi, vậy ta… vẫn sẽ ăn kẹo hoa quế của hắn.

Ta cẩn thận nắm lấy vạt áo Chu Nghiễn Ninh, nhẹ lay lay:

“Như Ý cũng biết lỗi rồi, sau này sẽ không cho A Đoàn đi dọa người nữa.”

Chu Nghiễn Ninh sai người âm thầm đưa thư tới, nói rằng dịp hội hoa đăng muốn dẫn ta đi dạo phố, giúp ta chọn một chiếc đèn hoa đăng hình cá chép.

Ta mừng rỡ vô cùng, chạy tới năn nỉ phụ mẫu cho đi hội hoa đăng.

Phụ mẫu vốn chẳng đành lòng, bèn sai người tới doanh trại tìm một người hộ vệ đi cùng ta.

Đêm hội hoa đăng hôm ấy, ta ăn vội bữa chiều, trở về phòng vui vẻ thay bộ áo mới may, vừa ra cửa đã thấy A Vũ mặc thường phục đứng chờ, không khỏi sững người.

A Vũ mắt sáng như sao, nhìn ta kỹ lưỡng rồi bật cười giòn giã:

“Bộ váy gấm mây thêu bách điệp này thật làm tiểu Như Ý của chúng ta thêm phần kiều mị, diễm lệ.”

Lời khen ấy khiến ta có chút thẹn thùng.

Phụ thân thường dạy: tướng sĩ trong quân doanh vì nước chinh chiến, vì dân vất vả, con cháu Hách gia tuyệt đối không được khinh miệt ức hiếp, cũng chẳng được làm ngơ kiêu căng.

Vì vậy ta đỏ mặt, khẽ đáp lời nàng:

“… Quả thực vậy, từ nhỏ ai cũng khen ta sinh ra rất đẹp.”

Thuở nhỏ, phụ thân phụ mẫu nhìn ta học hành chểnh mảng thường thấy đau đầu, lại mang theo chút áy náy.

“Như Ý của chúng ta, sinh ra xinh đẹp thế này, nếu mà thông minh thêm chút, ở Thượng Kinh cũng là một trong những danh môn quý nữ bậc nhất…”

Cho nên ta từ sớm đã biết ưu điểm duy nhất của mình: chính là sinh ra đẹp.

A Vũ dường như không ngờ ta chẳng biết khiêm nhường, khẽ ngẩn ra, rồi khóe môi càng cong lên ý cười.

Trên phố hội đêm ấy, người qua kẻ lại tấp nập, cực kỳ náo nhiệt. Hai bên đường đủ loại hoa đăng sáng rực lộng lẫy, muôn hình vạn trạng khiến người ta hoa mắt.

Ta nhìn đông nhìn tây, mắt sáng rỡ, hoàn toàn không phát hiện Chu Nghiễn Ninh và A Vũ đã đi tới trước mặt ta từ khi nào.

Mãi tới khi ta chọn được một chiếc đèn hoa đăng hình cá chép tinh xảo, vừa vui mừng định quay đầu gọi Chu Nghiễn Ninh tới xem.

Quay người lại, chỉ thấy Chu Nghiễn Ninh và A Vũ cười nói rôm rả, bước chân càng lúc càng xa.

Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng bọn họ.

Rõ ràng Chu Nghiễn Ninh đã nói, đêm nay sẽ dẫn ta đi chọn đèn hoa đăng hình cá chép, nhưng lúc này trong tay hắn lại cầm chiếc đèn mẫu đơn mà A Vũ vừa ý.

Hứng thú trong lòng chợt tan biến, ta lặng lẽ đặt lại chiếc đèn trong tay về chỗ cũ.

Chớp mắt, Chu Nghiễn Ninh và A Vũ đã bị dòng người tấp nập nuốt mất bóng dáng.

Ta thất thần lạc lõng đi loanh quanh khắp nơi, bỗng dưng va phải một người.

Người kia thân hình tuấn dật cao ráo, vận trường bào huyền sắc, thắt lưng đeo một miếng mực ngọc, khí độ bất phàm. Chỉ là trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ hồ ly tinh xảo, rõ ràng không muốn để người khác nhìn rõ dung mạo.