Chương 1 - Kẹo Hoa Quế Của Ta Không Dành Cho Người Khác

Kinh thành ai nấy đều biết, Hách tướng quân dũng mãnh thiện chiến. Thế nhưng tiểu nữ Hách Như Ý lại ngốc nghếch hơn người, lại còn cứ như miếng cao dán chó, cứ quấn lấy Thế tử nhà Chu gia – Chu Nghiễn Ninh.

Bất quá, Chu Nghiễn Ninh vốn tính tình ôn hòa, đối với ta còn sủng ái yêu thương hơn cả ca ca.

Thuở nhỏ, ta thích quấn lấy hắn kể chuyện bản thoại, cũng hay đưa tay thò vào ngực áo hắn lấy kẹo hoa quế mà ăn.

Phụ thân từng nói, nữ nhi nhà Hách gia vốn số làm hoàng hậu, nhưng nếu tiểu Như Ý của ông chịu làm Thế tử phi cũng không tệ.

Chỉ cần Chu Nghiễn Ninh đối tốt với ta là được.

Về sau, Chu Nghiễn Ninh lại vì một nữ tướng quân đến từ biên cương, mà tại yến mừng sinh thần ta, đã đánh trọng thương con chó nhỏ hắn từng tặng ta thuở bé.

Ta ôm chó trốn vào hoa viên nhỏ, khóc đến nước mắt nước mũi dầm dề.

Lúc ấy, vị Thái tử điện hạ – người từng dọa ta sợ đến tránh như rắn rết – lại tìm được ta.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, mở lòng bàn tay lộ ra viên kẹo hoa quế, thanh âm và dung mạo đều lạnh lẽo.

“Ăn đi.”

Trong mắt ta, Chu Nghiễn Ninh là bậc quân tử thanh nhã ôn nhuận, phong thái tựa trăng sáng mây lành. Ngoại trừ phụ mẫu, ca ca, thì hắn là người đối với ta tốt nhất.

Thế nhưng hôm nay, tại yến sinh thần mười lăm tuổi của ta, hắn lại dẫn theo một nữ tử đến.

Ta nghe thấy hắn gọi nàng: “A Vũ.”

Ta hớn hở như thường, đưa tay định thò vào ngực áo hắn tìm kẹo hoa quế, nhưng hai tay lại trống không.

Chu Nghiễn Ninh xưa nay chưa từng quên mang kẹo cho ta ăn.

Lúc này, hắn lại tự nhiên mỉm cười ôn hòa, đẩy ta ra trước mặt A Vũ:

“Đây là tiểu nữ của Hách tướng quân, Hách Như Ý.”

A Vũ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu ta:

“Tiểu Như Ý, sinh thần an khang.”

Ta ngẩng lên, chỉ thấy ánh mắt Chu Nghiễn Ninh nhìn A Vũ còn ôn nhu hơn nhìn ta.

Trong lòng ta sinh ra mấy phần ghen tị, không vui bèn nghiêng đầu tránh khỏi tay nàng.

Phụ thân ta xưa nay đối đãi thuộc hạ ân hòa, chủ trương quân dân cùng vui. Hôm nay trong yến sinh thần cũng có không ít tướng sĩ quân doanh tới chúc mừng.

Trong đó A Vũ là người đặc biệt hơn cả.

Nàng không giống nữ tử bình thường, chẳng ưa son phấn, chỉ yêu mặc giáp trụ.

Một cây trường thương múa lên cực kỳ khéo léo, tóc búi cao gọn gàng, phong thái sạch sẽ dứt khoát. Nàng là nữ tướng duy nhất trong doanh trại của phụ thân ta.

Trước kia ta từng nghe ca ca nhắc đến tên nàng. Ca ca bảo nàng xuất thân tuy tầm thường nhưng chí khí hào hùng, chẳng kém nam nhân, trong mắt mày đều là tán thưởng.

Mà ánh mắt ấy, giờ đây cũng hiện trên mặt Chu Nghiễn Ninh.

Trong yến sinh thần, ta nhìn Chu Nghiễn Ninh ân cần chu đáo bên cạnh A Vũ, tay siết chặt vạt áo mới đến nhăn nhúm, ngay cả món băng tô lộ ta yêu thích nhất trên bàn cũng chẳng còn vị ngon.

Trên mu bàn tay bỗng thấy ươn ướt.

Ta cúi đầu, nhìn A Đoàn – con chó nhỏ đang thè lưỡi liếm tay ta, nó dường như hiểu ta buồn bã, còn khẽ rên một tiếng an ủi.

A Đoàn là quà sinh thần khi ta mười tuổi, do chính Chu Nghiễn Ninh chọn tặng. Từ đó trở đi, hễ hắn đến thăm, ngoài kẹo hoa quế cho ta còn có xương thịt cho A Đoàn.

Thế nhưng hôm nay, bên hắn đã có A Vũ.

Kẹo hoa quế của ta không còn, xương thịt của A Đoàn cũng mất.

“Ta ghét A Vũ,” ta cúi sát A Đoàn, lén thì thầm, “ngươi đi dọa nàng đi.”

A Đoàn nghe hiểu.

Nó “gâu” một tiếng, từ dưới chân bàn phóng vụt ra ngoài.

Chu Nghiễn Ninh lúc ấy đang múc cho A Vũ một chén băng tô lộ, hai người cười cười nói nói.

Bất thình lình, A Đoàn nhảy phắt lên bàn, vung móng đánh đổ chén sứ, nhe răng gầm gừ, hung hăng “gâu” một tiếng với A Vũ.

A Vũ thoạt tiên sững lại, đợi đến khi nhìn rõ con chó, lập tức hét lên chói tai, cả người run rẩy chui rúc vào lòng Chu Nghiễn Ninh.

Chu Nghiễn Ninh tức giận đùng đùng, túm lấy sau cổ A Đoàn, hung hăng ném mạnh nó xuống đất.

A Đoàn “phịch” một tiếng rơi xuống, kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã đứng dậy, khập khiễng chạy mất.

Cùng lúc ấy, Chu Nghiễn Ninh cũng giận dữ liếc về phía ta.

Ánh mắt lạnh lẽo ấy mang theo cảnh cáo, mang theo phẫn nộ.

Ta sững sờ một thoáng, rồi bĩu môi bướng bỉnh, xoay người rời bàn đi tìm A Đoàn.

Ta tìm thấy A Đoàn đáng thương trong tiểu hoa viên.

Nó không còn xương thịt để ăn, lại còn bị Chu Nghiễn Ninh ném mạnh, nên tủi thân.

Ta không còn kẹo hoa quế để ăn, lại còn bị Chu Nghiễn Ninh trừng mắt một cái, cũng thấy ủy khuất.

Ta ôm lấy A Đoàn, một người một chó, nhịn không được òa lên khóc.

Bỗng trong rừng vang lên tiếng xào xạc, theo sau là vài tiếng động khe khẽ. Một gương mặt cao quý lạnh lùng đột ngột hiện ra trước mắt ta.