Chương 4 - Kéo Báo Ứng
Cử động rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Ngón trỏ của bà khẽ run rẩy, giống như đang… gọi tôi.
“Bà ngoại?”
Tôi dè dặt bước lại gần, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Bỗng nhiên —
Bà ngoại mở mắt ra!
Tôi hoảng sợ lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Nhưng ánh mắt bà… sáng rõ, tỉnh táo, hoàn toàn không giống ánh mắt trống rỗng của người chết.
Bà ngoại từ từ ngồi dậy, tấm vải trắng trượt khỏi người bà, để lộ bộ tang phục màu đen mà bà đang mặc.
4
“Nhóc con, đừng sợ, bà vẫn chưa chết hẳn đâu.”
Giọng bà ngoại rất nhẹ, như vọng về từ một nơi rất xa.
“Bà đang chờ con đến.”
Tôi run rẩy hỏi:
“Bà… bà chẳng phải đã…”
“Giả chết.”
Bà cắt lời, bình thản nói.
“Đó là bí thuật của bọn ta — những người làm nghề liệm xác.
Ngay cả bác sĩ cũng bị lừa.”
Bà ngoại gắng sức ngồi hẳn dậy, cử động có phần cứng đờ, như một con rối gỗ mà các khớp đã rỉ sét.
“Bà buộc phải làm vậy… thì mới có thể nhìn rõ chân tướng.”
Bà đưa tay ra ra hiệu bảo tôi lại gần.
Tôi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn bước đến bên bà.
Bàn tay bà nắm lấy tay tôi — lạnh như đá, tê cứng đến tận xương.
“Con đã nhìn thấy cô ấy rồi.”
Bà không hỏi mà khẳng định chắc chắn.
Tôi khẽ gật đầu, cổ họng nghẹn lại:
“Mẹ… mẹ đã dẫn con đến đây…”
“Mẹ con biết kế hoạch của bà.”
Bà ngoại khẽ cười, nụ cười có phần kỳ dị.
“Đôi mắt của người chết có thể nhìn thấy rất nhiều thứ… những thứ mà người sống không bao giờ thấy được.”
Tôi nhìn bà đầy nghi hoặc:
“Kế hoạch gì? Chân tướng gì chứ?”
Bà ngoại đứng dậy, đi về phía góc tầng hầm.
Bà dọn dẹp đống đồ đạc ngổn ngang, để lộ một ngăn bí mật nhỏ.
Từ bên trong, bà lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, trên đó khắc những ký hiệu kỳ lạ.
“Cái chết của mẹ con không phải là tự sát, con biết điều đó mà.”
Bà khẽ nói,
“Năm xưa, bà đã giao phó mẹ con cho gia đình này… không ngờ lại chính tay đẩy nó vào chỗ chết.”
Tôi khẽ gật đầu.
Bà ngoại là người nuôi mẹ tôi từ nhỏ, tuy không phải ruột thịt, nhưng tình cảm còn sâu hơn cả máu mủ.
Mẹ chịu lấy ba tôi, cũng vì tin lời bà — rằng đây là một nơi nương tựa tốt.
“Mẹ con đã phát hiện ra một bí mật… liên quan đến chuyện làm ăn của ông nội con.”
Bà nói rất nhẹ, rất đều, như đang kể một câu chuyện chẳng liên quan đến mình.
“Ông ta buôn người.
Và mẹ con — vô tình biết được.
Cho nên… nó phải chết.”
Tay tôi siết chặt lấy mép bàn gỗ trong tầng hầm, các đốt ngón tay trắng bệch.
Lời bà ngoại như một tia sét, xé toạc những ký ức vốn mơ hồ trong tôi, chiếu sáng từng chi tiết bị lãng quên.
Những cú điện thoại bí mật giữa đêm khuya của ông nội, việc cha tôi bỗng nhiên trở nên giàu có, và ánh mắt đầy căm hận của bà nội mỗi khi nhìn thấy mẹ tôi…
“Ai đã làm chuyện đó?”
Tôi run rẩy hỏi, dù trong lòng… đã lờ mờ đoán được đáp án.
“Là bà nội con và ba con.”
Bà ngoại bình thản nói, không một chút gợn sóng trong giọng nói.
“Chính tay bà nội con dùng kéo đâm xuyên tim mẹ con.
Còn ba con thì khâu mắt và miệng cô ấy lại
Không cho nhìn.
Cũng không cho nói.”
Khi bà nói những lời đó, mắt bà không hề rơi một giọt lệ.
Chỉ còn lại một sự quả quyết lạnh lẽo đến rợn người.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra tại sao bà lại phải giả chết.
Bà đã biết rõ sự thật —
Nhưng bà cần bằng chứng, và cần thời cơ.
“Bà giả chết… là để báo thù cho mẹ con.”
Giọng bà trầm thấp, như vang lên từ đáy đất.
“Khi mọi người nghĩ rằng bà đã chết rồi… họ sẽ mất cảnh giác… và tự lộ ra bộ mặt thật.”
Dạ dày tôi như bị ai đó bóp nghẹt, cuộn trào từng cơn.
Trong ký ức tôi, cha từng ôm tôi thật chặt, nở nụ cười ấm áp.
Những gì bà ngoại kể — lại tàn nhẫn đến mức khiến tôi không thể chấp nhận.
Người đàn ông ấy… người từng đến dự sinh nhật tôi, luôn mang theo món quà mẹ từng thích… sao có thể độc ác đến mức khâu kín đôi mắt và cái miệng của chính vợ mình?
“Không thể nào… Ba rất yêu mẹ…
Ông ấy còn thủ tiết mười năm cơ mà…”
Tôi yếu ớt phản bác, nhưng giọng nói nghe như đến từ một nơi xa xôi, vỡ vụn, mong manh.
“Yêu ư?”
Bà ngoại bật cười lạnh, tiếng cười sắc như băng cắt da cắt thịt.
“Thứ ông ta yêu… chỉ là tiền.
Khi mẹ con biết được sự thật và muốn rời khỏi ông ta, bà ấy lập tức trở thành chướng ngại vật.”
Ngón tay bà nhẹ nhàng lướt qua mép quan tài chiếc quan tài mà bà đã chuẩn bị cho chính mình.
Bà chậm rãi cúi xuống, lôi ra từ bên dưới quan tài một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đã mòn, trên mặt khắc đầy ký hiệu lạ, nhiều ký hiệu đã mờ nhòe không còn rõ nét.
Bà mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc kéo bạc nhỏ, giống hệt chiếc tôi từng thấy trong tay bà.
Lưỡi kéo ánh lên sắc xanh đen kỳ quái, đầu mũi kéo có rãnh nhỏ li ti, giống như được thiết kế đặc biệt để chứa một loại chất lỏng nào đó.
Trong ánh sáng lờ mờ nơi tầng hầm, chiếc kéo phản chiếu ánh sáng lạnh buốt, giống như vật sống có linh hồn.
Tôi vô thức lùi lại một bước.
“Đây là chiếc kéo chị em với cái mà bà nội con dùng để giết mẹ con.”
Bà ngoại khẽ nói.
“Một cặp kéo âm dương… kết nối hai thế giới — người sống và người chết.”
Bà cầm lấy chiếc kéo, giơ lên trước ánh đèn quan sát kỹ lưỡng.
Tôi để ý thấy, lưỡi kéo không phản chiếu ánh sáng bạc như bình thường, mà là một ánh đỏ âm u kỳ dị,như thể đã ngấm máu từ lâu… và không thể nào tẩy rửa nổi.
“Đêm nay… là lúc báo thù.”
Giọng bà ngoại vang lên, mang theo một niềm vui rợn người.
“Mẹ con đã quay về rồi — đang ở trên căn phòng tân hôn trên lầu đó.”
5