Chương 3 - Kéo Báo Ứng

Ông liếc mắt nhìn ông nội, rồi quay sang tôi:

“Dĩ nhiên là vậy. Đừng có nghe bà ngoại con nói bậy.

Bà ấy mê tín, mấy trò thông linh đó toàn là giả dối.”

“Vậy… tại sao mẹ lại bị khâu cả mắt lẫn miệng?”

Tôi tiếp tục hỏi,

cảm giác chiếc kéo trong tay càng lúc càng nóng lên.

“Tại sao trên người mẹ lại có nhiều kéo như thế?”

“Đủ rồi!”

Ông nội bất ngờ quát lớn, giận dữ:

“Dẫn con bé xuống dưới ngay! Chuyện tối nay, ai cũng không được nhắc lại!

Ai dám nói linh tinh, thì đừng mong ở lại trong cái nhà này!”

Ba tôi kéo tay tôi, định lôi đi.

Tôi không kìm được, quay đầu lại nhìn chiếc gương.

Trong gương

Mẹ đang đứng sau lưng ông nội, lặng lẽ giơ cao chiếc kéo trong tay.

“Ông nội! Cẩn thận sau lưng!”

Tôi theo phản xạ hét lên.

Ông nội giật mình quay ngoắt lại Nhưng không thấy gì cả.

Sắc mặt ông sầm xuống, tức đến tím tái:

“Con nhóc này! Mày điên y như bà ngoại mày vậy!”

Ngay lúc đó, dì Lâm bất ngờ hét thất thanh:

“Bà ấy ở đó! Ngay sau lưng ông kìa!”

Ngay khi ông nội quay người lại, một luồng gió lạnh buốt quét ngang qua căn phòng.

Rèm cửa lay động dù không có gió.

Trên mặt gương, dần dần hiện lên một hàng chữ máu đỏ tươi:

“Sự thật… không thể bị khâu kín.”

3

Đêm hôm đó, tôi bị đánh thức bởi những tiếng sột soạt khe khẽ.

m thanh đó giống như ai đó đang kéo lê một vật gì đó, hoặc như tiếng vải cọ vào nhau, rời rạc vang lên từ phía cửa sổ.

Tôi theo phản xạ nín thở, tim đập thình thịch trong lồng ngực, mắt dần thích nghi với bóng tối.

Tôi mở mắt ra — và thấy một bóng người đứng trước cửa sổ.

Người ấy quay lưng về phía tôi, dáng người nhỏ bé, khoác một chiếc áo đen —

Chính là chiếc áo bà ngoại thường mặc.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa, hắt lên người bà, vẽ nên bóng lưng gầy gò, còng xuống quen thuộc.

Bà ngoại?

Tôi run rẩy gọi nhỏ, giọng lạc đi vì sợ.

Nhưng… bà ngoại không phải đã chết rồi sao?

Tôi chính mắt thấy bà nằm trong tầng hầm, toàn thân lạnh cứng.

Bóng người từ từ quay lại.

Tôi kinh hoàng nhận ra —

Đó không phải là gương mặt của bà ngoại,

Mà là một gương mặt trắng bệch…

Miệng bị khâu chặt bằng những đường chỉ xấu xí và thô ráp.

Là mẹ tôi!

Làn da mẹ trắng như giấy, Những mũi chỉ to và vụng về xuyên qua môi, khâu chặt miệng lại không để hé lời nào.

Bà không thể nói,

Nhưng đôi mắt —

Đôi mắt từng đầy ắp yêu thương năm xưa,

Giờ đang nhìn chằm chằm vào tôi, đỏ ngầu, đầy máu và thống khổ.

Tôi muốn hét lên, nhưng không phát ra nổi âm thanh nào.

Cổ họng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, chỉ có thể phát ra vài tiếng thở khẽ khàng.

Nỗi sợ trào lên như sóng dữ,

Mồ hôi lạnh túa ra từ sau lưng tôi.

Mẹ đưa tay ra, ra hiệu cho tôi đi theo bà.

Ngón tay bà dài và gầy, không còn da thịt, chỉ còn những đốt xương xanh trắng lộ ra.

Dưới ánh trăng, từng khớp xương hiện lên rõ ràng, vừa ghê rợn lại kỳ lạ đến mức… đẹp ma mị.

Dù đang khiếp sợ,

Tôi lại như bị ai đó điều khiển, vô thức bước theo sau mẹ.

Đôi chân tôi như không còn nằm dưới sự điều khiển của bản thân, cứ máy móc bước từng bước một.

Trong đầu vang lên một tiếng hét điên cuồng, bảo tôi hãy dừng lại, nhưng cơ thể lại không nghe lời.

Mẹ lặng lẽ bước xuống cầu thang, không phát ra chút âm thanh nào.

Tôi đi ngay phía sau, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập và nhịp tim dội vang trong lồng ngực mình.

Mỗi bậc thang dưới chân đều phát ra tiếng cót két khe khẽ, giữa đêm khuya yên tĩnh trở nên đặc biệt chói tai.

Tôi sợ sẽ đánh thức mọi người, đặc biệt là ông bà nội.

Cách họ đối xử với mẹ tôi… khiến tôi không dám tưởng tượng nếu họ thấy cảnh tượng này sẽ phản ứng thế nào.

Mẹ đưa tôi đến tầng hầm — nơi đang đặt thi thể của bà ngoại.

Vì mải lo chuyện đám cưới của ba, nên đến giờ xác của bà vẫn chưa được xử lý, vẫn còn nằm trong tầng hầm.

Tầng hầm lạnh buốt thấu xương, trong không khí nồng lên một mùi kỳ lạ — như mùi thảo dược trộn lẫn với sự mục rữa.

Một bóng đèn nhỏ yếu ớt treo lơ lửng trên trần nhà, rọi xuống thứ ánh sáng vàng úa lờ mờ, lạnh lẽo.

Thi thể bà ngoại nằm trên một chiếc giường gỗ, trên người phủ một tấm vải trắng, trông bình yên và thanh thản, chẳng khác mấy so với vài tiếng trước tôi nhìn thấy.

Mẹ chỉ vào bàn tay của bà ngoại — rồi dần dần tan biến vào trong bóng tối.

Bóng dáng mẹ tan ra như làn khói mỏng, chỉ để lại một làn khí lạnh lướt qua và tiếng thở dài lờ mờ vang vọng trong không gian.

Tôi đứng yên tại chỗ, run rẩy, không dám tiến lại gần.

Trên tường tầng hầm treo đầy những lá bùa kỳ quái và các loại thảo dược khô, ở góc phòng đặt một bàn thờ nhỏ trên đó có ảnh mẹ tôi và vài món đồ cúng.

Đó là linh vị bà ngoại lập cho mẹ, dù ông bà nội cực lực phản đối, nhưng bà chưa bao giờ để tâm đến ý kiến của họ.

Tôi lấy hết can đảm, cắn răng bước đến gần — và phát hiện… ngón tay bà ngoại khẽ động đậy!