Chương 2 - Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
4
Tần Sầm có thói quen dậy sớm tập thể dục.
Còn tôi, đừng nói tập thể dục.
Dậy sớm còn không làm nổi.
Tôi nhắm mắt, kéo chăn che đầu: “Không.”
Tần Sầm nhìn tôi một lúc: “Vậy cô ngủ đi, có gì gọi tôi.”
Anh ta khép cửa, quay vào phòng tắm.
Sau đêm đó.
Tôi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cứ tiếp tục sai khiến anh ta như trước.
Thậm chí còn quá đáng hơn.
Hầu hạ không tốt là tôi cho ngay một cái tát.
Tần Sầm hơi mím môi cười nhạt: “Lại sao nữa, đại tiểu thư.”
Tôi hừ nhẹ: “Nhìn anh không vừa mắt.”
Anh ta cũng không phản bác.
Dù sao thì tôi hành anh ta cũng đâu cần lý do.
Điều duy nhất Tần Sầm yêu cầu là tôi đừng tát anh ta trước mặt người ngoài, cho anh ta chút thể diện.
Cho đến một đêm, bạn tôi gọi điện tới.
Giọng kể chuyện trước giờ ngủ của Tần Sầm dừng lại.
Tôi nghe máy.
Bên kia ồn như cái chợ, rủ tôi ra tụ tập.
Tôi vừa tắm xong, chẳng hứng thú lắm, định từ chối.
Bạn tôi đi xa hơn một chút, bớt ồn, nhưng giọng cô ấy lại cực kỳ kích động: “Có trai đẹp! Nhiều lắm!”
“Chắc chắn đúng gu của mày.”
“Không thì tao đã không gọi mày giờ này.”
Mắt tôi sáng rực: “Thật không?”
“Đương nhiên, tin mắt tao đi, mấy thằng đẹp thường thường tao chả thèm nhìn.”
“Vậy hả… thế tôi—”
Một bàn tay lớn đột nhiên túm lấy cánh tay tôi, thẳng tắp, khỏe mạnh, gân xanh nổi rõ.
Tôi men theo cánh tay ấy nhìn lên.
Đường viền môi của người đàn ông kéo thành đường thẳng, giọng đầy khó chịu: “Khuya thế này cô định đi đâu?”
Còn chưa để tôi trả lời, phía điện thoại có giọng hét lên đầy phấn khích: “Trời đất ơi, tao nghe nhầm không vậy, bên mày có đàn ông, bảo sao mày không chịu ra!”
“Không phải…”
Tôi muốn… ra chứ.
Nhưng vừa đối mặt ánh mắt u ám đáng sợ của Tần Sầm, những lời còn lại bị tôi nuốt luôn.
Bạn tôi vẫn đang líu ríu: “Mà sao giọng nghe quen quá vậy……”
!
“Tao nghe nhầm rồi, thôi muộn quá, tao đi ngủ đây, cúp trước nha.”
Tôi qua loa kết thúc cuộc gọi.
Tức đến nghiến răng: “Anh làm cái gì đó?”
“Muốn cho cả thiên hạ biết chúng ta sống chung hả?”
Tần Sầm hơi nâng mí mắt, mắt đen thẳm: “Nếu tôi không cản, cô đúng là định đi thật?”
Tôi cau mày: “Anh dùng cái giọng gì đấy? Còn dám lớn tiếng với tôi.”
“Tôi thích đi đâu thì đi, anh quản được chắc.”
“Ra ngoài.”
Tần Sầm đứng dậy, nhưng khi tay chạm vào tay nắm cửa lại khựng lại một chút, hít sâu, rồi quay lại, giọng mềm xuống: “Tôi không có ý trách cô.”
“Khuya vậy rồi, không an toàn.”
Những thay đổi của anh ta đều nằm trọn trong mắt tôi.
Tôi cong môi, cảm thấy mỉa mai: “Tôi đâu có nói trừ tiền anh, anh hoảng cái gì.”
Tần Sầm nhíu mày, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng bị tôi cắt ngang: “Ra ngoài đi, tôi buồn ngủ thật rồi.”
5
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không.
Gần đây Tần Sầm rất thích chải chuốt.
Lúc thì làm tóc, lúc thì xịt nước hoa.
Quần áo thì thay đổi liên tục, mỗi ngày một phong cách.
Lần trước tôi lỡ nhìn anh ta mặc sơ mi trắng thêm vài lần.
Thế là anh ta cứ mặc đúng cái sơ mi ấy lượn lờ trước mặt tôi.
Tôi chịu không nổi nữa, hỏi: “Anh không lạnh à?”
Gần đây gió thu thổi buốt, sắp sang đông rồi.
Anh ta mặc mỏng như vậy.
Lỡ tôi thấy lạnh thì ai khoác áo cho tôi?
Tần Sầm dừng bước: “Lạnh.”
“Vậy anh còn mặc…”
Tần Sầm đột nhiên đưa tay ôm tôi vào lòng: “Vậy thì không lạnh nữa.”
Mắt tôi trợn to.
Tôi đẩy anh ta ra, bật lùi cả mét.
“Anh điên à, nếu bị người quen nhìn thấy thì tôi có miệng cũng nói không lại.”
Tần Sầm không vui lẩm bẩm: “Từ khi nào cô quan tâm người khác nghĩ gì vậy?”
“Lúc trước đi bộ mệt rồi gọi tôi cõng thì có thấy cô sợ đâu.”
“?”
Như nhau chắc?
Tôi trầm giọng cảnh cáo: “Không được cãi.”
“Ồ.”
“Mệt chưa?”
Anh ta đưa tay ra: “Muốn tôi bế không?”
Tôi lập tức mất hết cốt khí mà dựa vào.
Tần Sầm cười, nhấc tôi lên khẽ khàng: “Hình như tăng cân chút rồi.”
“Anh đừng nói bậy, tôi không có béo.”
“Không có gì thì im cái miệng lại.”
“Đừng kiếm chuyện.”
“……”
Về đến phòng, tôi ngã luôn xuống sofa: “Mệt quá.”
Tần Sầm không nhịn được cười: “Đại tiểu thư, đi thang máy là tôi bế cô suốt, cô mệt nỗi gì?”
“Chính là mệt.”
“Đúng là yếu.”
Phụ nữ sao có thể để người ta nói mình yếu?
Tôi không phục.
Lập tức lăn từ sofa xuống, định đứng dậy thật mạnh, ai ngờ dùng lực quá đà, choáng váng.
Tần Sầm nhanh tay đỡ tôi, còn không quên thêm một câu: “Không cần cực khổ vậy đâu, chứng minh mình không được.”
?
Aaaaa.
Đồ chết tiệt Tần Sầm.
Vào phòng tắm mới phát hiện là đến kỳ rồi.
Bảo sao cả ngày chẳng có tí sức nào.
Tắm qua loa rồi chui vào chăn, lại thấy bụng khó chịu, giường thì lạnh ngắt.
Tôi gọi Tần Sầm đến.
Cân nhắc một chút, nói: “Tôi muốn anh giúp tôi sưởi giường.”
Tưởng anh sẽ do dự.
Ai ngờ anh chẳng nói một câu, trực tiếp vén chăn, nằm cạnh tôi, ôm lấy tôi: “Sao tay lạnh vậy?”
Đàn ông to con đúng là ấm thật.
Tôi lười nhác dựa vào ngực anh ta, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện anh ta vẫn còn ở đó.
Mắt khép hờ, hàng mi dày dài phủ xuống, im tĩnh.
Dưới sống mũi cao là đôi môi đỏ mềm.
Lúc ngủ trông anh ta cực ngoan, hơi thở cũng nhẹ.
Nhìn vừa muốn ôm vừa muốn hôn.
Hôn thì thôi.
Ôm một cái chắc cũng được.
Nhưng tay tôi vừa đặt lên, tên chó này lập tức tỉnh, đôi mắt sáng như nước nhìn tôi, còn khẽ cong môi giễu cợt: “Muốn nhân lúc tôi ngủ để phi lễ tôi?”
“Thẩm Thanh Ninh, không ngờ cô là loại người này.”
?
Giả vờ ngủ còn chưa tính.
Còn dám vu oan ngược lại.
Tôi không chút do dự véo eo anh ta một cái: “Tối qua không biết ai ôm tôi suốt cả đêm.”
“Chỉ nhờ anh sưởi ấm, sau đó sao không đi luôn?”
“Đi không nổi, tôi cũng sợ lạnh, hai đứa ngủ chung vừa hay.”
Tần Sầm đặt tay lên bụng tôi: “Còn đau không, có dán miếng ấm bụng không?”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết tôi đến kỳ rồi?”
“Cô không phải đều đúng mấy ngày này sao, dễ nhớ.”
Cũng đúng.
Chu kỳ của tôi rất đúng giờ.
Chỉ có tôi hay quên thôi.
Bảo sao mấy ngày nay anh ta không cho tôi uống đồ lạnh.
Tần Sầm ngồi dậy.
Tôi vào phòng tắm rửa mặt xong, lại định chui vào chăn.
Tần Sầm kéo tôi dậy: “Bác giúp việc hâm bữa sáng lâu lắm rồi, dậy ăn chút đi.”
“Còn nữa, tôi nấu trà long nhãn táo đỏ cho cô.”
Tôi khuấy bát lên, rất ngọt, chắc còn thêm đường đỏ.
“Anh lấy đâu ra nguyên liệu?”
“Đặt trên app giao đồ ăn, chờ cô tỉnh dậy uống.”
“Ồ.”