Chương 1 - Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Kẻ thù không đội trời chung Tần Sầm phá sản rồi.
Tôi hả hê, chạy lên chế giễu cho thật đã:
“Ôi trời, thiếu gia Tần của chúng ta sao lại ăn bánh mì chấm dưa muối thế này?”
“Nghe nói công ty nhà anh phá sản rồi, thật không vậy?”
Tần Sầm cắn một miếng bánh mì, vẫn là gương mặt kiêu căng ấy, dáng vẻ lười nhác: “Không tiện trả lời.”
Đã đến căng-tin gặm bánh mì rồi.
Còn ra vẻ cái gì.
Tôi cong môi cười, đâm thẳng vào chỗ đau của anh ta: “Tôi còn nghe nói mấy chiếc xe đua anh thích đều đem bán hết rồi.”
“Nhà cũng bị thế chấp.”
“Còn anh, ngay cả tiền thuê phòng cũng không có, sắp phải quay về chen chúc ký túc xá nữa.”
“Sao thảm quá vậy.”
Thằng nhóc trước giờ hống hách chỉ cười, lau khóe miệng sạch sẽ, ngẩng mắt nhìn tôi: “Đúng, thảm lắm, đến cơm còn sắp ăn không nổi.”
“Tiểu thư Thẩm định tài trợ tôi chút chứ?”
Dù sao từ nhỏ đã quen biết.
Tài trợ thì được, nhưng tuyệt đối không thể để anh ta sống thoải mái.
Tôi cúi đầu suy nghĩ rất lâu.
Nghĩ ra một cách sỉ nhục tuyệt nhất: Bao nuôi anh ta.
Để anh ta làm tạp vụ cho tôi, làm trâu làm ngựa, lại không được phép nổi nóng.
Không ngờ chữ “bao nuôi” vừa nói ra, Tần Sầm sững người cả buổi, ánh mắt nhìn tôi lại còn phức tạp.
Còn tôi thì vui không để đâu cho hết.
Thấy chưa.
Quả nhiên là một chiêu cực hay.
Khiến tên độc miệng như Tần Sầm bị sỉ nhục đến mức nói không nên lời.
Tôi khoanh tay trước ngực, kiêu căng mở miệng: “Cho anh một phút suy nghĩ.”
“Qua cơ hội này là không còn đâu.”
“Dù gì anh cũng không muốn nếm mùi nghèo thật sự đúng không.”
“Theo tôi, ít ra anh không phải gặm bánh mì nữa.”
Tần Sầm đứng dậy, khóe môi cong lên: “Theo.”
“Đại tiểu thư Thẩm đã mở miệng, sao tôi không theo được.”
Anh ta bảo muốn về thu dọn đồ.
Tôi khó hiểu: “Thu dọn làm gì?”
Tần Sầm nhìn tôi: “Bao nuôi tôi mà ngay cả chỗ ở cũng không cho?”
“Không cần chỗ quá tốt đâu, tôi tự chịu thiệt một chút, dọn sang ở chung với cô.”
Tôi nhíu mày: “Anh còn dám nói là ‘chịu thiệt’ à?”
“Thái độ làm việc kiểu gì vậy?”
“Cho anh một đánh giá… kém.”
“Còn muốn ở chung với tôi, anh nằm mơ đi!”
Tần Sầm dừng bước, chắn ngay trước mặt tôi: “Không phải cô muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cô sao?”
“Sống chung thì tiện phục vụ cô hơn.”
Tôi bị hai chữ “phục vụ” làm vui lòng, nên gật đầu đồng ý.
Nhưng nhìn anh ta xách cả đống đồ chuyển vào nhà tôi, vẫn thấy không quen.
Tôi tùy tiện chỉ cho anh ta một phòng xa nhất.
Còn dặn dò: “Không được để ai biết chuyện chúng ta ở chung.”
Rồi hào phóng ném cho anh ta một cái thẻ ngân hàng.
Chia nửa tiền tiêu vặt của tôi cho anh ta.
Tim tôi đau như rớt máu.
Sai khiến anh ta thì vô cùng tự nhiên.
Bảo anh ta đấm chân bóp vai.
Giúp tôi sấy tóc, xách túi.
Mỗi ngày làm tài xế riêng.
Đến trường thì bảo anh ta chạy việc, mua bữa sáng cho tôi.
Mấy tiết đại cương tôi lười học thì để anh ta đi học hộ.
Chạy bộ ở sân trường cũng quăng cho anh ta.
Còn tôi gối đầu lên áo khoác của anh ta, tử tế ngồi bên cạnh nhìn anh ta chạy.
2
Tần Sầm đi ngược ánh nắng về phía tôi.
Trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Anh ta vươn tay về phía tôi.
Tôi lục trong túi lấy một gói khăn giấy ném cho anh ta.
Tần Sầm im lặng vài giây, trước lau sạch mồ hôi trên mặt, rồi cầm chai nước bên cạnh tôi, vặn nắp uống ừng ực.
Tôi ngồi trên bậc thềm, thấy rõ yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống mấy lần.
Một chai nước bị anh ta uống quá nửa.
Anh ta ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi cau mày, tránh anh ta ra xa một chút.
Tần Sầm nghi hoặc cúi xuống ngửi thử người mình, rồi bất lực: “Đổ có chút mồ hôi mà cô cũng chê tôi.”
“Được rồi, tôi đi rửa mặt.”
Nói xong anh ta đứng dậy đi rửa tay.
Khi quay lại, tôi đưa túi xách cho anh: “Về thôi, tôi mệt rồi.”
Anh ta cúi xuống nhặt áo khoác dưới đất, phủi bụi.
Giữ khoảng cách không xa không gần theo sau tôi.
Vì hai đứa cứ dính nhau như thế, có người còn tưởng tôi với anh ta đang yêu nhau.
Muốn cười chết tôi à.
Anh ta xứng à.
Về đến nhà, Tần Sầm đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi thay đồ, ngồi phòng khách xem phim.
Không ngờ Tần Sầm chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đi ra, tóc ướt rượt, đuôi mắt rũ xuống, tiện tay lau bằng khăn.
Tôi vô thức nhìn một cái… rồi không rời mắt được nữa.
Vai rộng.
Vòng eo rắn chắc.
Tám múi bụng sáng loáng.
Toàn thân tràn đầy sức hút.
Tần Sầm bước đến, khiến tầm mắt tôi chạm phải thứ không nên nhìn.
Tôi bừng tỉnh, thẹn quá hóa giận: “Anh mặc như vậy mà bước ra hả?”
Không.
Anh ta rõ ràng là không mặc gì.
Giọng Tần Sầm hơi khàn: “Nóng quá.”
Rồi hỏi tôi: “Muốn tôi tắm cho cô không?”
?
“À nói sai, muốn tôi gội đầu cho cô không?”
Giọng anh ta rất tự nhiên.
Nhưng lại quấy động lòng tôi.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.
Kết hợp với những gì anh ta làm dạo này.
Một suy đoán khó tin lóe lên trong đầu: Anh ta đang quyến rũ tôi.
Tên chết đối đầu luôn gườm gườm tôi… lại đang quyến rũ tôi?!
Tần Sầm đúng là chẳng muốn chịu khổ tí nào.
Còn chịu ấm ức thế này để tiếp cận tôi.
Sai rồi.
Tôi mà chịu đụng vào anh ta, đó là phúc của anh ta.
Tôi hừ lạnh, đứng dậy, đẩy anh ta một cái, không nhúc nhích.
Tôi bực: “Sao anh đứng im thế?”
Tần Sầm ném khăn sang bên, bước lùi một bước.
Tôi liền nhếch môi.
Tôi tiến một bước, anh ta lại lùi một bước.
Mãi đến khi lưng anh ta tựa lên bức tường lạnh lẽo.
Tần Sầm nửa khép mắt, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi kiễng chân, một tay ôm lấy cổ anh ta, tay kia vỗ vỗ má anh, còn bóp nhẹ vài cái.
Nhìn ngũ quan tinh xảo của anh ta bị tôi bóp đến méo đi.
Tôi mắng anh ta thậm tệ như thế.
Mà chưa từng chê gương mặt đẹp trai này dù chỉ nửa câu.
Cũng đủ thấy tôi có uy thế đến mức nào.
Tôi lại dựa sát hơn chút nữa, chỉ còn nửa ngón nữa là chạm môi anh ta.
Mi mắt dày của Tần Sầm khẽ run.
Tay anh ta bỗng đặt lên eo tôi.
Tôi cười tươi hơn, đưa tay vuốt qua mày mắt anh ta: “Ôm tôi vào tắm đi.”
Anh ta bế tôi lên, đi vào phòng tắm.
Tôi lại bảo anh ta đi lấy váy ngủ cho tôi.
Tần Sầm nghe lời làm ngay.
Còn tôi, vừa nhận được đồ thì lập tức đuổi anh ta ra ngoài:
“Không cần anh.”
“Đợi để sấy tóc cho tôi là được.”
“À đúng rồi, mặc đồ vào.”
Tần Sầm nhướng mày, nhưng vẫn đi ra.
Tôi cười khoái trá.
3
Thì ra trêu chọc người khác lại có cảm giác như thế này.
Khi sấy tóc, tôi càng to gan hơn, ôm lấy anh ta.
Trên người đàn ông còn vương hương thơm sau khi tắm, rất dễ chịu.
Có lẽ dạo này anh ta biểu hiện tốt, cũng không gây sự với tôi.
Tôi lại thấy anh ta thuận mắt vài phần.
Cộng thêm tâm trạng xấu xa nổi lên.
Tôi mở một chai rượu vang.
Tự mình nhấp vài ngụm.
Sau đó mới đút cho anh ta.
Tần Sầm cũng không phản kháng, ngoan ngoãn uống cạn từng chút một trong ly.
Ngoan đến mức không thể tả.
Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cơ bụng rắn chắc của anh ta.
Có một thôi thúc kỳ lạ khiến tôi muốn chạm vào.
Nghĩ thế nào, tôi làm thế đó.
Tay luồn dưới vạt áo anh ta đi lên, ánh mắt dừng trên mặt anh: “Tôi sờ một chút, được không?”
Chưa đợi anh trả lời.
Tôi lại lấn tới, thậm chí còn muốn vén áo anh lên để nhìn.
Không ngờ Tần Sầm lại đẩy tôi ra một cái, cả người lùi lại phía sau.
Còn dùng chăn phủ lên mình.
Giọng anh trầm lại: “Đừng dày vò tôi nữa.”
?
Quả nhiên là không tình nguyện.
Thế thì càng thú vị.
Chính là phải khiến anh ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Để xem anh ta còn dám lấy sắc đẹp ra khiêu khích tôi nữa không.
Tôi lao tới, đè anh ta ngã xuống sofa: “Tránh cái gì, kiếm số tiền này thì phải tự giác chút.”
“Tôi gọi nam mẫu phục vụ còn ngoan ngoãn gấp mấy lần anh.”
Lấy anh ta đem so với nam mẫu.
Tần Sầm mặt đỏ lên thấy rõ, khó chịu: “Cô còn gọi nam mẫu?”
Tôi giơ mấy ngón tay, đắc ý: “Không chỉ gọi, tôi còn gọi một lần mười người.”
Nghệ thuật massage nắn chân dỗ dành của họ còn hơn anh ta mấy trăm lần, miệng ngọt xớt, “bé cưng, bé cưng” không ngừng…
Mà họ cũng đẹp trai nữa.
Tần Sầm thật sự nên sang đó học hỏi thì hơn.
Anh ta bật cười khẽ, đột nhiên phản khách vi chủ, đè tôi xuống dưới.
Khi tôi còn ngẩn người, anh ta cúi đầu hôn xuống.
Đôi mắt tôi mở to ngay lập tức.
Anh ta lại hôn chụt thêm một cái: “Được thôi, để cô thấy đáng đồng tiền.”
Không thể tin được… nụ hôn đầu của tôi cứ thế mà mất rồi.
Tôi giơ tay tát một cái: “Ai cho anh hôn tôi?”
Tần Sầm cụp mắt: “Không phải ý này sao?”
“Không phải cô bảo tôi tự giác hơn à, như vậy còn chưa đủ sao?”
“Vậy tôi hôn thêm cái nữa.”
?
Thấy Tần Sầm định làm thật, tôi lập tức che miệng lại.
“Không được hôn.”
Lúc này Tần Sầm mới lật người sang bên.
Tôi ngồi dậy, tức tối ôm gối ném vào anh ta.
Tần Sầm lại đi tới, cúi xuống, vén những lọn tóc rối bên tai tôi ra sau: “Giận rồi à?”
“Tôi xin lỗi cô.”
“Thẩm Thanh Ninh, nếu cô không muốn… thì đừng trêu tôi kiểu này nữa, tôi sẽ tưởng lầm thật đấy…”
Lẩm bẩm lảm nhảm cái gì không biết.
Tôi tức là tức ở chỗ, tại sao lại bị anh ta dắt nhịp?
Rõ ràng tôi mới là kim chủ.
Không chịu nổi, tôi ngồi lên đùi anh ta, cảnh cáo anh ta không được nhúc nhích.
Tần Sầm bất đắc dĩ cười, ngoan ngoãn để mặc tôi, chỉ đặt tay giữ eo tôi.
Tuy tôi chưa từng hôn đàn ông bao giờ.
Nhưng tiểu thuyết với phim ảnh xem không ít.
Tôi cẩn thận cúi xuống gần hơn, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh ta thì nhịp tim không nhịn được tăng nhanh.
Trong đôi mắt đẹp ấy toàn là bóng dáng tôi.
Tôi đưa tay che mắt anh ta lại.
Rồi thử chụt một cái.
Mềm thật.
Hình như còn hơi ngọt.
Tôi mút nhẹ một lát.
Tần Sầm chủ động hé miệng.
Tôi lại do dự.
Hôn sâu như vậy thật à?
Nhưng mà… lấy anh ta làm người tập hôn cũng không thiệt.
Tôi còn chưa kịp động.
Tần Sầm đã khó chịu hừ nhẹ một tiếng, lập tức không ngoan nữa, tự dâng môi lên, hôn lấy tôi.
Một tay giữ chặt sau đầu tôi, không cho trốn.
Lông mi anh ta quét qua lòng bàn tay tôi.
Tôi rút tay về.
Anh ta bế tôi lên, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ.
Cúi xuống, đè tôi lên giường, không cho tôi cơ hội nói câu nào.
Đầu lưỡi anh ta trượt vào quấn lấy tôi.
Cho đến khi tôi bị hôn đến mức sắp thở không nổi.
Tần Sầm mới chịu buông ra.
Tôi phải điều chỉnh hơi thở một lúc lâu, ngay cả câu trách móc cũng không nói ra nổi.
Tần Sầm bật cười, bóp nhẹ vành tai tôi: “Thẩm Thanh Ninh, hôn cái miệng thôi mà cũng mệt như thế?”
“Sau này phải làm sao đây.”
“Để tôi luyện cho cô, nhé?”