Chương 7 - Kẻ Phế Vật Và Sứ Mệnh Cứu Thế
Tức khắc, ánh sáng thần lực xé toang tầng mây,
thần cốt Dao Quang bị rút ra hoàn toàn,
hóa thành chuỗi linh quang vàng trắng,
hòa nhập vào Thiên Môn đang chói rực giữa bầu trời.
Từ giây phút ấy, thần cốt không còn là vinh quang,
mà là xiềng xích vĩnh hằng —
là công cụ chuộc tội mà nàng phải gánh suốt đời.
Nó khảm vào Thiên Môn,
chịu nắng gió, sấm sét, ma công xâm lấn,
vĩnh viễn bảo hộ chúng sinh,
trở thành một trong những lá chắn sáng chói nhất của tiên giới.
Thần Tôn lặng lẽ nhìn cánh cổng khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng bảo hộ,
ánh sáng ấy — chính là hơi thở cuối cùng của Dao Quang.
Ngài cúi đầu nhìn xuống đôi tay nhuộm máu,
rồi lại liếc sang thân ảnh Dao Quang nằm gục trong vũng băng,
máu nhuộm đỏ cả lễ phục, linh thể gần như tàn lụi.
Ánh mắt ngài bình lặng như tro tàn,
không còn oán, không còn hận —
chỉ còn một sự rỗng tuếch đến tột cùng.
Ngài xoay người, ánh nhìn xuyên qua tầng tầng mây bạc,
đưa mắt về nơi xa xăm vô định — cõi phàm trần.
Thần Tôn bước lên tầng trời thứ chín,
đến nơi hư vô mịt mùng,
nơi chỉ bậc chí cường thần tôn mới có thể cảm ứng được ý chí Thiên đạo.
Đối diện với thể ý chí bao la, vô tình và tuyệt đối,
vị thần từng ngạo thị thiên hạ,
giờ đây cúi đầu thật thấp.
“Thiên đạo…”
Giọng ngài khản đặc, mệt mỏi, run rẩy mà khẩn cầu:
“Ta… muốn tìm con gái của ta.”
Một luồng uy áp như dải ngân hà đổ xuống,
vang vọng giọng nói trầm lạnh vô biên của Thiên đạo:
“Nhân quả đã dứt.
Trần duyên đã đoạn.
Nàng tự phong tiền trần, nhập vào luân hồi, cầu lấy kiếp mới.
Ngươi — không có quyền can dự.”
Thần Tôn ngẩng đầu,
ánh mắt rực lên ánh sáng tuyệt vọng lẫn kiên định.
“Ta nguyện trả mọi giá,
chỉ xin… chỉ xin được nhìn thấy con bé một lần.
Chỉ cần biết nó… còn sống, còn bình an.”
Ngài nắm chặt con thỏ bông cũ kỹ trong tay,
như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong vô tận.
Khi Thiên đạo vẫn im lặng,
Thần Tôn lại quỳ xuống,
giọng nói trầm nặng, gần như hòa tan vào gió tuyết:
“Cầu xin Thiên đạo… cho ta một lần — được nhìn thấy con gái ta…”
Chương 11
“Một nửa thần cách của ta!
Mười vạn năm thần thọ của ta!
Ta… nguyện gánh bảy tầng thiên đạo thần phạt!”
Giọng nói khàn đặc của Thần Tôn vang lên giữa tầng trời thứ chín,
mỗi một chữ như dao cắt vào tim, như xé rách thần hồn.
Bỏ đi nửa thần cách — đồng nghĩa với việc từ bậc chí cao thần tôn rơi xuống phàm thần,
thần lực tổn hại nghiêm trọng,
nền tảng dao động, địa vị sụp đổ.
Mất đi mười vạn năm thần thọ —
chính là đốt trước tuổi thọ gần như vĩnh hằng,
đem bản thân đẩy vào con đường mục nát và diệt vong.
Thế nhưng, ngài không hề do dự, cũng chẳng có lấy một lời hối hận.
Ý chí của Thiên đạo thoáng dao động,
rồi một luồng thông tin lớn hơn, lạnh hơn,
như sao trời đổ xuống, tràn vào thần hồn Thần Tôn.
Lần này, Thiên đạo không đưa ra điều kiện,
mà cho ngài thấy sự thật bị chôn vùi ngàn năm —
Hình ảnh hiện lên trong biển ý niệm:
Kiếp trước — Dao Quang bị trói trên Tru Tiên Đài,
thần cốt bị hủy, rơi xuống phàm trần.
Mà nguyên nhân,
chính là vì ông càng ngày càng căm ghét con gái ruột của mình.
Thanh Trần ở lại tiên giới, tuy kích phát được thần cốt,
trở thành nữ thần tôn tối cao của Tứ Hải Bát Hoang,
nhưng phải chịu đựng ngày ngày lạnh lẽo và khinh miệt,
trái tim sớm héo úa như tro,
sống không khác gì một con rối vô tri.
Ngược lại, Dao Quang — bị đày xuống phàm trần,
dù không còn thần lực, nhưng dưới sự âm thầm che chở của ngài,
lại được đầu thai nơi phú quý,
sống bình yên và sung túc trọn đời.
Rồi khi Thần Tôn chứng kiến đoạn cuối cùng,
một cơn chấn động dữ dội xuyên qua thần hồn —
Là Thanh Trần, là đứa con mà ngài luôn ghét bỏ ấy…
Chính nàng đã thiêu đốt toàn bộ thần cốt,
dùng sức mạnh cuối cùng của sinh mệnh,
chạm đến quy tắc của luân hồi,
mở ra một vết nứt nhỏ trong định mệnh của ba người.
Nàng tự nguyện từ bỏ cơ hội tái sinh,
lấy thần hồn mình làm tế phẩm,
xé rách vòng quay khép kín của số mệnh —
chỉ để viết lại toàn bộ kiếp duyên giữa cha, mẹ và nàng.
Trong dòng bão tố của quy tắc, thần hồn nàng tan vỡ từng tấc,
phát ra tiếng gào không lời, đầy thống khổ nhưng kiên định và hiền từ,
chỉ cầu đổi lấy một tia hi vọng nhỏ nhoi cho kiếp sau.
“Nàng… nàng…”
Thần Tôn run rẩy toàn thân,
thần huyết màu kim đỏ trào ra từ bảy khiếu,
cuộn trào dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đó.
Nỗi hối hận vô biên như sóng thần nhấn chìm ngài,
so với lúc biết nàng tự hủy thần cốt — còn đau gấp ngàn lần.
Một tiếng nói lạnh lẽo của Thiên đạo vang lên,
mang theo phán quyết không thể chống lại:
“Giá đã trả.
Ngươi được phép hạ giới quan sát, nhưng không được can thiệp.
Thời hạn: một nén nhang.”
Thần cách của ngài tức khắc mờ đi,
thần lực khổng lồ như thủy triều thoái rút,
cơn đau nhức xé nát toàn thân.
Ngài biết — thần phạt đã giáng xuống.
Đợi ngài, sẽ là một đời sống không bằng cái chết.
Thế nhưng, ngài chẳng màng đến nữa.
Chỉ nắm thật chặt con thỏ bông cũ kỹ trong tay, để mặc Thiên đạo chi lực bao phủ,
cuốn ngài rơi xuống nhân gian.
Ánh sáng rực rỡ lùi dần.
Khi tầm mắt Thần Tôn khôi phục,
ngài đã đứng giữa hoàng cung Nam Chiếu quốc.
Trước mắt là một khu vườn rực rỡ,
gió nhẹ, nắng ấm, tiếng cười lan ra trong trẻo như suối.
Một bé gái mặc váy vàng nhạt, chừng bảy, tám tuổi, đang ngồi trên chiếc xích đu bằng ngọc, cười khúc khích, đôi má phấn hồng,
trông hệt như một đóa hoa nở trong nắng xuân.
Đôi mắt ấy — ẩn ẩn nét của Thanh Vân,
nhưng sáng hơn, linh động hơn, mang một thứ vô ưu vô lự mà kiếp trước nàng chưa từng có.
“Thất ca! Đẩy cao lên một chút nữa đi! Cao nữa đi nha~!”
Giọng bé vang trong nắng, như chuông bạc, như chim hót.
Sau lưng nàng, bảy thanh niên tuấn tú, khí độ phi phàm,
đều ánh mắt tràn đầy cưng chiều — chính là bảy vị hoàng tử của Nam Chiếu quốc, và nàng — tiểu công chúa được sủng ái nhất thiên hạ.
“Được rồi, muội ngồi vững nhé!”
Một vị hoàng tử cười to,
đưa tay khẽ đẩy,
chiếc xích đu đong đưa giữa trời,
tiếng cười của bé gái vang khắp hoa viên.
Ở cạnh đó, Hoàng hậu hiền từ ngồi nhìn,
tay cầm khăn lụa, khẽ lau mồ hôi trên trán con gái,
đôi mắt ngập tràn từ ái.
Phía xa, Hoàng đế đang duyệt tấu chương, nhưng ánh mắt vẫn vô thức hướng ra vườn hoa,
chỉ cần thấy nụ cười của con bé,
nét nghiêm nghị trên mặt ông lại mềm ra thành nụ cười hiền hòa.
Giữa nhân gian phồn hoa ấy,
Thần Tôn đứng lặng.
Đôi mắt ngài chứa đầy ẩm ướt, nhưng lần đầu tiên trong vô tận năm tháng —
một giọt lệ ấm áp, nhẹ nhàng rơi xuống.
“Thanh Trần… con gái của ta…
cuối cùng… cũng đã được hạnh phúc rồi.”