Chương 6 - Kẻ Ngoài Cuộc Trong Gia Đình
Thay vào đó, tôi từ trong nhà mang ra một thùng giấy nặng trịch.
“Rầm” – tôi đặt nó xuống đất, mở ra ngay trước mặt tất cả mọi người.
Tôi lần lượt lấy từng thứ ra, giọng nói rõ ràng vang lên:
“Đây là giấy chứng nhận giải Nhất cấp tỉnh cuộc thi Olympic Toán trung học toàn quốc năm tôi học lớp 8.”
“Đây là huy chương giải Nhì cấp tỉnh cuộc thi Olympic Vật lý năm lớp 10.”
“Năm đó tôi có cơ hội thi lên giải Nhất, nhưng vì gia đình không ủng hộ tôi lên tỉnh học đội tuyển, nên đành bỏ lỡ.”
Khi nói, ánh mắt tôi điềm tĩnh lướt qua gương mặt bố mẹ.
“Đây là giấy chứng nhận giải Nhất quốc gia cuộc thi viết luận ‘Tân Khái Niệm’ năm lớp 11.”
“Đây là tất cả bảng điểm thi thử của tôi từ lớp 10 đến lớp 12. Lần nào tôi cũng nằm trong top 3 toàn khối.”
8
Từng tấm giấy khen, từng chiếc huy chương, từng cuốn chứng nhận danh dự, tôi đều xếp ngay ngắn dưới đất.
Những vinh quang từng bị tôi giấu dưới gầm giường, bị ngôi nhà này lãng quên suốt sáu năm, giờ đây dưới ánh mặt trời chói sáng lấp lánh, như một bộ áo giáp vững chãi không gì có thể xuyên thủng.
Xung quanh im phăng phắc, chỉ còn tiếng lách tách của máy ảnh.
Gương mặt của Trần Hi và Dương Hạo, từng chút một trở nên trắng bệch.
Họ không thể tin được nhìn vào những gì đang bày dưới chân – đó là thế giới thuộc về tôi, một thế giới mà tôi chưa bao giờ để họ nhìn thấy.
Đúng lúc đó, trên trang web chính thức của Sở Giáo dục thành phố, đăng tải một thông báo.
Điện thoại của các phóng viên từ những cơ quan truyền thông chính thống đồng loạt nhận được tin đẩy.
Nội dung bản thông báo rõ ràng, dứt khoát:
【Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ video giám sát tại phòng thi liên quan và trong khung giờ thi, không phát hiện bất kỳ hành vi gian lận nào của thí sinh Dương Đào. Kết quả thi đại học của em là hoàn toàn trung thực và hợp lệ.】
【Tin đồn về việc “gian lận” là hoàn toàn bịa đặt.】
Sự thật đã sáng tỏ.
Tất cả ống kính máy quay lúc này như những luồng sáng, chiếu thẳng vào gương mặt của Trần Hi và Dương Hạo.
Họ lập tức trở thành nhân vật chính bi thảm và lố bịch nhất trong vở kịch mà chính họ dựng lên.
Giữa bầu không khí chết lặng, mẹ tôi bất chợt bước nhanh về phía trước, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng trong túi xách, cố nhét vào tay tôi.
“Tiểu Đào, là bọn nó không hiểu chuyện, con đừng chấp.”
Bà vội vàng nói, cố dùng tiền để che đậy sự lúng túng không thể vãn hồi.
“Trong này có hai vạn, là phần thưởng của bố mẹ cho con. Mật khẩu là ngày sinh nhật của con.”
“Cầm lấy đi, sau này muốn mua gì thì mua.”
Họ nghĩ rằng khoản tiền ấy có thể mua được nỗi uất ức của tôi, có thể mua lấy tương lai tôi.
Họ nghĩ tôi sẽ vì chút ân huệ này mà tiếp tục ở lại ngôi nhà này, tiếp tục đóng vai cô “con gái thủ khoa vẻ vang” của họ.
Tôi nhìn tấm thẻ trong tay bà, rồi – trước mặt tất cả họ hàng và phóng viên – nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, đẩy tay bà ra.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lần lượt quét qua gương mặt của bố tôi, mẹ tôi, chị tôi và em trai tôi.
Cuối cùng, giọng tôi vang lên rõ ràng, từng chữ như đinh đóng cột, như bản tuyên ngôn khép lại quá khứ và mở ra tương lai:
“Suốt mười tám năm qua con tự mình sống sót.”
“Con đường phía trước, con cũng không cần các người đầu tư.”
Tôi không nhìn lại họ lần nào nữa.
Chỉ cúi người, cẩn thận thu lại từng tấm giấy khen, từng chiếc huy chương – những vinh quang thuộc về tôi nhưng từng bị vùi lấp.
Mỗi lần thu một thứ vào hộp, chính là mỗi lần tôi tự tay khép lại một phần quá khứ.
Mẹ tôi lại chen tới, đẩy đám đông ra, lần nữa dúi tấm thẻ vào tay tôi, bàn tay run rẩy, giọng nói không che nổi hoảng loạn.
“Tiểu Đào, là bọn nó sai, con đừng giận.”
“Cầm lấy đi, đây là bố mẹ thưởng cho con, muốn mua gì thì mua.”
Bố tôi cũng len vào, gương mặt gượng gạo nặn ra một nụ cười lấy lòng.
Tôi không trả lời.
Chỉ ôm lấy thùng giấy nặng trĩu ấy, quay người, bước vào hành lang.
9
Từ sau hôm đó, bầu không khí trong nhà trở nên kỳ lạ đến mức chưa từng có.
Họ không còn dám yêu cầu tôi làm bất cứ việc gì, mỗi lời nói ra đều cẩn thận dè dặt, mang theo sự lấy lòng gần như là hèn mọn.
Trên bàn ăn, món tôi thích luôn được đặt trước mặt.
Trong phòng khách, điều khiển TV luôn nằm ngay bên cạnh tôi.
Họ dùng cách vụng về ấy để cố gắng tạo ra một thứ gọi là “gia đình hòa thuận”.