Chương 2 - Kẻ Nghèo và Ác Quỷ

5

Thẩm Diên Sơ cúi đầu ủ rũ:

“Anh là ma… không ăn được.”

“Tuy không thấy đói, nhưng nhìn em ăn ngon lành như vậy, anh cũng thèm…”

“Anh đã rất lâu rất lâu rồi… không được nếm lại hương vị đồ ăn.”

Thẩm Diên Sơ bị mắc kẹt trong căn hộ nhỏ này.

Không thể ra ngoài, không được thấy ánh mặt trời.

Thậm chí ngay cả thói quen ăn ba bữa mỗi ngày khi còn sống, giờ cũng bị ép buộc từ bỏ.

Anh không thể ăn bất cứ thứ gì, không cảm nhận được vị chua, cay, đắng, ngọt, cũng chẳng ngửi được mùi hương gì.

Tôi thở dài.

Đều là “quỷ” cả, nhưng hiện tại có vẻ lệ quỷ còn thảm hơn cả quỷ nghèo.

Tôi dịu giọng lại:

“Anh còn nhớ lúc còn sống mình thích ăn món gì nhất không? Mai tan làm em mua về cho, tuy anh không ăn được, nhưng có thể nhìn và chạm thử.”

Thẩm Diên Sơ vui vẻ xoa đầu cái sọ vỡ nát của mình, cố gắng lục lại ký ức:

“Anh không nhớ rõ chuyện khi còn sống nữa, nhưng hình như… hình như anh thích ăn sầu riêng.”

Khẩu vị cũng cao quá đấy.

Cứ món nào mắc là chọn món đó.

Tôi liếc nhìn số dư tài khoản của mình.

Ba ngàn không trăm năm mươi tệ.

Nếu không có tiền môi giới chuyển cho hôm qua chắc giờ tôi ngay cả tô mì cũng chẳng dám ăn.

Tức không chịu nổi:

“Chỉ toàn chọn đồ đắt tiền!”

“Thôi bỏ đi, tối nay anh giúp tôi làm nốt việc, mai tôi thưởng cho anh được sờ quả sầu riêng một cái!”

6

Tôi và Thẩm Diên Sơ sống chung dưới một mái nhà theo cách không thể tin nổi.

Căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách.

Tôi ngủ trong phòng ngủ, còn anh thì lơ lửng trong phòng khách.

Tối tắm xong, tôi mặc đồ ngủ mỏng dính đi ngang qua phòng khách.

Anh che mắt lại:

“Em không thể mặc kín thêm chút à?”

Trời nóng, tôi mặc càng mát càng tốt.

Căn hộ lại dùng điện thương mại, nên tôi không dám mở máy lạnh lâu.

Tôi áp sát lại gần anh.

Người anh toát ra âm khí, tựa như điều hòa sống.

Khoảng cách quá gần.

Hai người, chỉ còn lại tiếng thở.

Dù là một con ma, mặt trắng bệch không chút máu,

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được mặt anh đỏ lên, nóng bừng bừng.

Tay chân cũng lúng túng chẳng biết để đâu.

“Em… em áp sát lại gần anh làm gì…”

“Em không sợ anh à?”

“Anh chết rất thảm, ai từng nhìn thấy anh đều bị dọa đến hét toáng lên.”

Anh dường như mới chợt nhận ra, hơi nghi hoặc hỏi:

“Nhưng em… hình như không sợ. Phải nói chính xác là… từ lần đầu gặp nhau, trong mắt em chưa từng có vẻ hoảng hốt hay sợ hãi.”

Tôi chăm chú nhìn sống mũi cao và đường nét rõ ràng nơi cằm anh.

Nếu trán anh không bị đập vỡ…

Chắc chắn anh là một chàng trai rất điển trai, sáng sủa, mang nụ cười rực rỡ của tuổi thanh xuân.

Tôi nặn ra một nụ cười, rồi lại sát vào anh, như đang tận hưởng chiếc “tủ lạnh” di động thiên nhiên:

“Sợ gì chứ? Soái ca như anh đáng giá ba ngàn tệ một tháng đấy!”

“Nhờ có anh mà chỉ cần tôi ở đây, môi giới phải trả cho tôi ba ngàn mỗi tháng đó!”

“Phải biết rằng, tôi làm trâu làm ngựa ở công ty, vất vả cỡ nào, sếp mới chịu trả cho năm ngàn đấy!”

Thẩm Diên Sơ liếc tôi đầy khinh bỉ:

“Không hiểu nổi… mỗi ngày đi làm khổ sở như thế, tiền kiếm được cũng đâu ít, sao em vẫn nghèo đến vậy? Vì ba ngàn mà dọn vào ở nhà có án mạng.”

Tôi lườm lại:

“Anh còn muốn sờ sầu riêng không?”

“Muốn…”

“Vậy thì bớt lắm lời lại, đi làm thêm giờ, giúp tôi hoàn thành đống tài liệu này ngay!”

Thẩm Diên Sơ lầm bầm vài câu, miễn cưỡng cầm lấy xấp tài liệu, chau mày đọc trong bóng tối.

Làm ma cũng có cái lợi.

Tiết kiệm điện.

7

Để dụ dỗ Thẩm Diên Sơ tăng ca giúp mình,

Tôi đau ví bỏ ra hẳn 120 tệ, mua một quả sầu riêng mang về.

Đêm oi bức, tôi đỗ xe điện dưới chung cư rồi mang đôi giày cao gót bước vào cầu thang thoát hiểm.

Ngay sau cánh cửa sắt cũ kỹ, một thân hình mập mạp đầy dầu mỡ lặng lẽ chen vào.

Tòa nhà này đã bị bỏ trống khá lâu.

Lẽ ra là một nơi tối om không ai lui tới.

Nhưng giờ, ánh đèn chợt sáng lên giữa màn đêm giống như một hạt minh châu nhỏ, báo hiệu có người đến ở.

Tôi mới chuyển đến ba ngày, đã bị kẻ xấu nhắm đến.

Tiếng thở dốc nặng nề vang lên phía sau.

Ánh mắt nhơ nhớp, tham lam như lưỡi dao sắc cứa lên từng tấc da thịt tôi, từ đầu đến chân không chừa một chỗ nào.

Biết rõ tòa nhà này giờ không còn ai khác, hắn ta vẫn luôn giữ khoảng cách nửa tầng thang lầu, chậm rãi theo sát phía sau tôi.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như thể đang ngắm nghía con mồi đã nằm trong tay, quyết không buông.

Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh,

Bước chân bất giác nhanh hơn.

So với gã đàn ông trung niên đang bám theo phía sau,

Cái đầu bể nát của Thẩm Diên Sơ lại trở nên dễ thương hơn nhiều.

Tôi run rẩy leo lên đến tầng sáu,

Tay run bần bật lục tìm chìa khóa.

Bóng người đằng sau rốt cuộc không nhịn được nữa,

Bước nhanh lên mấy bậc, vòng tay qua eo tôi:

“Người đẹp à, anh để ý em mấy hôm rồi đấy.”

“Em gan thật đấy, tòa nhà này ai cũng dọn đi hết mà em còn dám ở một mình.”

“Ở đây chỉ có hai ta, tối nay anh nhất định phải bầu bạn với em thật tốt.”

Tôi nuốt nước bọt, ép bản thân phải giữ bình tĩnh trước sự chênh lệch thể lực.

Cố nghĩ ra một cái cớ để hắn rút lui:

“Ai nói tôi ở một mình? Tôi sống cùng bạn trai đấy!”

Gã mập cười hô hố:

“Em không biết à? Tòa nhà này ba tháng trước có án mạng, cư dân dọn hết cả rồi.”

“Anh quan sát kỹ rồi, giờ chỉ còn mỗi em thôi.”

“Bạn trai á? Nếu có thật thì gọi ra đây cho anh gặp thử xem.”

Tôi còn chưa kịp tra chìa vào ổ khóa—

Cánh cửa phòng 608 khẽ mở ra.

Két——

Tiếng bản lề vang vọng trong hành lang tối tăm.

Một gương mặt dữ tợn bỗng ló ra.

Máu từ trán Thẩm Diên Sơ từng giọt chảy dài xuống dưới.

Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, anh ta nở một nụ cười trắng bệch ghê rợn:

“Gọi tôi à?”

8

“Ma——a——!!!”

“Cứu mạng——mẹ ơi——mẹ ơi cứu con——”

Gã mập hồn bay phách lạc.

Chân bước loạng choạng tháo chạy xuống cầu thang.

Một tiếng “rầm” lớn vang lên—

Cái thân thể đồ sộ ngã lăn ầm ầm như quả bóng thịt lăn xuống cầu thang.

Tiếng bước chân chật vật lại vang lên ngay sau đó.

Tôi nhìn qua cửa sổ tầng sáu, chỉ thấy hắn ta như một bóng ma chạy trối chết ra khỏi khu chung cư,

Chớp mắt đã biến mất tăm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Diên Sơ kéo tôi vào nhà, đóng cửa cái rầm,

Sắc mặt nghiêm nghị hẳn:

“Tô Hà, em là con gái, ở đây một mình nguy hiểm quá, tốt nhất nên dọn đi càng sớm càng tốt.”

“Dù hôm nay có dọa được hắn, nhưng không chắc sau này không gặp kẻ gan lớn, chẳng sợ ma.”

“Trừ em ra, anh không thể chạm vào bất kỳ ai khác.”

“Nếu em gặp nguy hiểm thật, anh cũng không thể làm gì được.”

Lần hiếm hoi anh nghiêm túc,

Gương mặt cau có, cái lỗ hổng trên trán lại càng thêm rùng rợn.

Tôi liếc qua tài khoản ngân hàng, khí chất “quỷ nghèo” nổi lên, đối mặt thẳng với lệ quỷ:

“Nếu tôi chuyển đi, thì ai làm tăng ca miễn phí cho tôi mỗi tối?”

“Hơn nữa, ở đây mỗi tháng tôi còn được thêm ba ngàn tệ nữa cơ mà!”

“Trừ khi… anh chuyển đi cùng tôi.”

Thẩm Diên Sơ cười khổ:

“Anh không rời khỏi tòa nhà này được đâu. Trước khi hoàn toàn tan biến, anh sẽ mãi bị nhốt tại đây.”

“Thế nên, em nên đi trước đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái lỗ máu trên trán anh, hỏi ra điều mình vẫn luôn thắc mắc:

“Nghe nói… ma không thể rời khỏi nơi mình bị sát hại là vì vẫn chưa tìm ra kẻ đã giết mình.”

“Vậy… Thẩm Diên Sơ, anh còn nhớ ai là người đã giết anh không?”

9

Thẩm Diên Sơ ngẩn người rất lâu.

Ba tháng bị giam cầm ở nơi này, có lẽ anh đã từng suy nghĩ rất nhiều lần.

Nhưng đều không nhớ nổi.

Lúc mới chết, đầu óc anh hỗn loạn, trống rỗng,

Chuyện duy nhất còn có thể làm là đi dọa từng người xuất hiện trong căn hộ, tìm chút vui trong sự nhàm chán.

Cho đến khi tôi chuyển vào, anh mới dần dần có thêm một chút “vị người”.

Thẩm Diên Sơ nhíu mày suy nghĩ rất lâu, rồi lắc đầu đầy thất vọng.

“Vết thương của anh ở trên đầu… những chuyện trước kia anh đều không nhớ nữa. Nếu không nhờ em nhắc, đến tên mình anh còn chẳng nhớ nổi.”

Tôi vỗ nhẹ lên vai anh an ủi:

“Đừng vội. Cứ từ từ nhớ lại, rồi sẽ có một ngày anh hình dung được mặt mũi kẻ giết mình.”

Không khí mùa hè nóng hầm hập.

Thẩm Diên Sơ ngồi co ro bên chiếc bàn học nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ giúp tôi xử lý tài liệu.

Có thể nhìn ra—

Lúc còn sống, anh hẳn là một học bá chính hiệu.

Ngay cả khi đã chết lâu như vậy, vẫn có thể dựa vào bản năng mà giải quyết công việc vụn vặt của tôi.

Tôi nóng đến mức không chịu nổi, chiếc quạt cây cũ kỹ chỉ toàn thổi ra gió nóng.

Cắn răng, tôi quyết định bật điều hòa để hưởng thụ luồng gió mát tốn 1.5 tệ mỗi giờ.

Ấn điều khiển, không có phản ứng gì.

Bực bội, tôi gọi cho môi giới.

Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy, giọng nức nở bên kia vang lên:

“Cô Tô à, cô còn sống thật hả? Giờ là nửa đêm rồi, gọi điện vào giờ này hù người ta chết mất biết không!”

“Anh ơi, điều hòa nhà em hỏng rồi, nếu rảnh thì qua sửa giúp nhé!”

“Cái gì?! Nửa đêm 12 giờ bắt tôi đến nhà có ma sửa điều hòa á?! Chị ơi, tôi chuyển cho chị 5.000 tệ, tự đi mà mua cái mới!”

Nói xong, điện thoại bị dập cái rụp.

5.000 tệ lập tức được chuyển vào tài khoản.

Anh môi giới này đúng là dễ thương, chuyển tiền mà chẳng hề do dự chút nào.

Tôi hí hửng hôn lên màn hình tài khoản vừa tăng vọt,

Tính tự mình sửa thử cái điều hòa.

Vừa mở nắp máy ra—

“Bịch!”

Một quyển nhật ký rơi xuống.