Chương 5 - Kế Hoạch Tán Đổ Kẻ Thù
07
「Thế sao lúc đó mày không nói thẳng ra?」
Trong quán bar.
Bạn thân tôi ân cần đưa tôi ly rượu:
「Chẳng phải mày rất muốn giữ cho kín thân phận của mình sao? Giờ tự dưng có đứa mạo danh mày mà còn chính xác thế, vậy thì thân phận mày có lo gì bị lộ nữa.」
Tôi:
「Vấn đề không phải là chuyện lộ hay không lộ thân phận, rõ ràng cái con nhỏ đó là nhằm vào anh ta mà tới!」
Bạn thân tôi nói:
「Crush của tao kể, lúc đó Lâm Giang Nghiễn vì quá rối loạn khi tìm người nên đã khai chi tiết đặc điểm của đối phương trên mạng.」
Tôi nốc liền ba ly:
「Đã bảo rồi, cái con đó chắc chắn là cố tình bám lấy anh ta! Lâm Giang Nghiễn cái thằng ngu này, gãy tay rồi não cũng bị hỏng luôn chắc!」
Bạn thân tôi:
「Phụ nữ à, mày lo cho anh ta rồi đấy.」
「Mày xong đời rồi, Trình Tỉnh.」
「Thường xuyên dạo bên bờ sông, sao có thể không ướt giày?」
「Còn bảo chỉ đơn thuần giả yêu qua mạng để giúp anh mày trả đũa, mày cũng động lòng rồi đúng không, Trình Tỉnh?」
Tôi cứng mồm:
「Có chó mới động lòng!」
「Chỉ là thấy anh ta đáng thương, sợ anh ta lại bị phụ nữ lừa nữa thôi.」
「Đến lúc vừa mất tiền vừa mất người…」 Nói tới đây tôi bỗng bật khóc:
「Ngay cả người ta tôi còn chưa lừa nổi!」
Bạn thân:
「Chậc chậc chậc, Trình Tỉnh, mày lộ mặt rồi.」
Tôi say rồi, cũng chẳng quan tâm có lộ hay không, chỉ muốn chửi cho hả giận:
「Tưởng Lâm Giang Nghiễn nặng tình cỡ nào, hóa ra chỉ là con chó mù thôi!」
「Uổng công tao có chút thích anh ta!」
Bạn thân:
「Lần này coi như mày ngã ngựa vì yêu online rồi.」
「Lâm Giang Nghiễn không phải loại ngu đâu, mày đi tìm anh ta nói rõ đi.」
Tôi say bí tỉ, khóc lóc:
「Nói cái gì chứ? Nói sao? Nick phụ tao xóa sạch rồi, không còn tin nhắn gì cả, tao lấy gì để cãi với cái đứa giả mạo kia!」
Bạn thân:
「Không cần nói gì hết, cứ xông lên là được!」
「Chính mày mới là người anh ta yêu qua mạng thật sự. Tự tin lên, đến lúc ấy vừa có tiền vừa có người.」
「Không thì… mang bầu rồi chạy, mười năm đọc ngôn tình, mấy cái trò này tao rành.」
…
Lâm Giang Nghiễn nhận nhầm người, đây là cái bẫy! Một cái bẫy to đùng! Có người muốn hại anh ta! Dù tôi có lộ thân phận cũng phải ngăn cản.
Nhưng tôi vẫn hơi nhát, nên uống cạn mấy ly lấy can đảm.
Uống say rồi, gan cũng to lên, hô hào bạn thân dẫn tôi đi tìm Lâm Giang Nghiễn.
Bạn thân đỡ tôi, bỗng nhìn về phía nào đó, cười nói:
「Không cần đi đâu nữa, có người tự dâng tới cửa kìa.」
Trong cơn mơ màng, tôi lờ mờ thấy Lâm Giang Nghiễn.
Anh ta hớt hải chạy tới:
「Anh chỉ họp có tí thôi, sao em lại uống nhiều thế này?」
Bạn thân tôi giang hai tay tỏ rõ mình vô can:
「Cô ấy bảo thất tình, đòi uống rượu, tao cản không nổi.」
「Tôi uống đấy! Sao? Đánh chết tôi đi?」 Tôi khí thế ngút trời túm cổ áo anh ta,
「Anh không phải đi chăm cái con giả mạo kia rồi sao?」
「Cô ta mới là người anh yêu qua mạng, tôi thì là cái bánh quy gì?!」
Lâm Giang Nghiễn để mặc tôi nổi điên, đợi tôi náo đủ, anh ấy khom người cõng tôi lên, giọng dỗ dành như cưng chiều trẻ con:
「Sao anh có thể không nhận ra em, cô nhóc lừa đảo nhỏ của anh.」
Bạn thân đứng ngoài quan sát toàn bộ:
【… Đúng là quá chiều, nhìn thôi cũng thấy ấm áp tận tim gan.】
Tôi say rượu, gan cũng to không tưởng. Thế nên, khi Lâm Giang Nghiễn đưa tôi về nhà, tôi tự tay lột sạch lớp mặt nạ của mình.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi nhào vào lòng anh ta, cố ý làm giọng nũng nịu, lộ rõ bản chất thật:
「Bé cưng ơi, sao lại không cần em nữa… hu hu hu…」
「Dù là em có lỗi với anh trước, nhưng chẳng lẽ anh không có gì sai à?」
「Giờ không còn lịch sử chat nữa, em đâu cãi lại nổi cái con giả mạo kia…」
Trong đầu tôi toàn vọng lại tiếng “XÔNG LÊN” của bạn thân.
Nghĩ rồi, đương nhiên phải hành động.
Tôi đẩy anh ta ngã xuống sofa, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên yết hầu anh ấy:
「Bé cưng, nếu anh đã làm rối loạn tim em… thì em cũng muốn làm loạn giường anh.」
Hơi thở anh ấy khẽ hỗn loạn, vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục lại càng dễ khiến người ta sa ngã.
Tôi ngồi trên người anh ấy, chiếc cà vạt bị tôi quăng xuống đất lại bị anh nhặt lên, chẳng biết từ lúc nào đã buộc vào cổ tay tôi.
Đôi mắt anh ta ửng đỏ, giọng khàn khàn không kiềm chế nổi:
「Bảo bối…」
08
Trời vừa sáng hẳn, tôi tỉnh lại sau một đêm sao trời chẳng ngủ.
Nhìn thấy Lâm Giang Nghiễn trần trụi ngay bên cạnh, tôi hoảng hốt ngã lăn xuống giường.
“Bịch” một tiếng, Lâm Giang Nghiễn lập tức mở mắt, phản ứng đầu tiên là bế tôi lên.
Thế là tôi ôm chăn, ngồi lại trên giường, hai đứa mắt to trừng mắt nhỏ suốt cả phút.
Cả người đau nhức, vết cào loạn xạ trên ngực anh ta, đều là chiến tích điên rồ tối qua.
Không cần ai giải thích nữa, người lớn hiểu nhau chỉ cần ánh mắt.
Tôi: 「Anh nhận ra em từ lúc nào?」
Tối qua sao? Nghĩ kỹ lại hình như không phải.
Lâm Giang Nghiễn:
「Lúc tôi tỉnh lại sau tai nạn, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn em gửi cho tôi.」
Tôi: 「……」 Không lẽ… ông trời đang trêu tôi?
Anh ta tiếp tục:
「Sau đó em tới chăm sóc tôi, tôi càng chắc chắn, chính là em.」
Anh giấu kỹ thế à? Trong khi tôi sợ hở một chút là lộ.
「Anh không trách em sao?」
Anh ấy dịu dàng vuốt mặt tôi:
「Tôi nói rồi, chỉ cần em bình an, tôi chẳng tính toán gì cả.」
「Dù em có lý do gì, tôi đều không để bụng.」
Anh cũng kể lại chuyện cô giả mạo hôm qua:
「Tôi nhận ra em từ lâu, còn cô ta… tôi chỉ giả bộ hùa theo để xem rốt cuộc ai đứng sau. Tôi không hề tiếp xúc gì với cô ta.」
Tôi nghĩ một lát:
「Người đứng sau… là trợ lý của anh?」
Nhưng chẳng phải người đó đã theo anh bao nhiêu năm rồi sao?
Nếu thật sự là do trợ lý anh ta làm, thì bị phản bội chắc chắn rất đau.
Tôi lại thấy xót xa cho anh ta.
Lâm Giang Nghiễn thản nhiên “ừ” một tiếng.
Tôi hỏi:
「Thế anh còn định tiếp tục lợi dụng cô ta, để moi ra kẻ đứng sau à?」
Lâm Giang Nghiễn lắc đầu:
「Không cần nữa, **cô nhóc lừa đảo của tôi sẽ đau lòng.」
Tôi chột dạ:
「……」 Ai là nhóc lừa đảo chứ! Anh nói ai đấy!
09
Chuyện Lâm Giang Nghiễn tìm được người yêu online thật sự rất nhanh đã đến tai em gái anh ấy — Giang Uyển.
Giang Uyển vừa nghe đã không tin, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Anh tôi nhắn WeChat:
【Em ngủ chưa?】
「Toang rồi.」
「Đời nào có chuyện trùng hợp vậy.」
Trình Túy vỗ ngực đảm bảo:
「Yên tâm đi Uyển Uyển, anh nhất định sẽ khuyên bảo ông anh mình cho ra lẽ!」
Chuông cửa réo liên tục, tôi đẩy người đàn ông bên cạnh.
Lâm Giang Nghiễn hôn trán tôi:
「Ngủ đi, để anh ra xem.」
Đến hơn 1 giờ chiều tôi tỉnh dậy kiếm gì ăn, ai ngờ vừa ăn vừa cháy nhà, lại bị anh ta lôi lên giường lăn lộn lần nữa.
Quá độ, tôi mệt rã rời.
Đói bụng nữa, Lâm Giang Nghiễn mãi không lên, tôi mơ màng khoác bừa chiếc áo ngủ của anh ta, đi xuống lầu.
「Bé cưng ơi, em đói lắm rồi ~」
Ngoài phòng khách, Trình Túy đang nhỏ nhẹ khuyên nhủ Lâm Giang Nghiễn, cho đến khi nhìn thấy tôi ăn mặc lôi thôi, cổ áo trễ nải, mặt mũi mơ màng bước ra, không khí lập tức đông cứng.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy anh tôi nổi giận gầm lên——
「Trình Tỉnh!」
Tôi bừng tỉnh, lập tức tỉnh táo lại.
Trình Túy:
「Cút lại đây cho anh!」
Xong rồi, tôi biết ngay là mình quên gì đó quan trọng mà…
Hóa ra là quên mất mình còn có ông anh này.
Thôi xong, tôi tiêu rồi!
Chuột chết cũng hết đường chối.
Toang thật rồi.
[Hoàn]