Chương 4 - Kế Hoạch Tán Đổ Kẻ Thù
05
Kỳ 2 năm cuối đại học của tôi là kỳ thực tập, người khác đều đang chạy theo ước mơ, còn tôi thì ở bệnh viện chuộc tội.
Lâm Giang Nghiễn suốt ngày cứ như người sắp chết, nhìn mà tôi cũng hoang mang lo lắng.
Xương cốt bị thương phải nghỉ trăm ngày, vậy mà mới có một tháng, anh ta đã đòi xuất viện.
Nhìn kiểu không biết quý trọng sức khỏe thế này, tôi thở dài:
「Nếu vợ chưa cưới của anh còn sống, chắc chắn cũng không muốn thấy anh thành ra thế này.」
Anh ta: 「Thật sao?」
Lâm Giang Nghiễn sai trợ lý đi làm thủ tục xuất viện, thấy tôi thở dài, hiếm khi bật cười một tiếng:
「Là xuất viện, chứ không phải khỏi hẳn.」
「Làm người nắm quyền nhà họ Lâm, tôi không thể ở bệnh viện quá lâu được.」
「Tôi về nhà làm việc, dưỡng thương tại nhà.」
Tôi hiểu nỗi khó xử của anh ta, xung quanh toàn kẻ rình mò chực chờ, ngay cả chuyện ăn cơm, Giang Uyển cũng dặn tôi nhất định phải tự tay nấu. Tôi cũng không biết mấy món tôi làm anh ta nuốt kiểu gì được nữa.
Tôi hỏi:
「Thế tôi thì sao? Tôi phải về cùng anh à?」
Lâm Giang Nghiễn cụp mắt:
「Nếu em không muốn cũng không sao, tôi gọi Giang Uyển tới.」
Tôi vội vàng nói:
「Muốn chứ muốn chứ!」
Ai bảo tôi là bảo vệ tình yêu cho anh tôi cơ chứ.
Tôi còn ngập ngừng nhìn anh ta, đầy mong đợi hỏi:
「Thế… anh có thể cho tôi giấy xác nhận thực tập không?」
Sinh viên nghèo chúng tôi rất cần một cái giấy xác nhận thực tập.
Lâm Giang Nghiễn gật đầu.
Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ cho tôi kiểu giấy chứng nhận qua loa đại khái thôi, ai ngờ vừa dọn về nhà anh ta, anh ta đưa hẳn tài liệu tập đoàn Lâm thị cho tôi đọc!
Tôi sững sờ.
Anh ta nói:
「Không phải muốn thực tập à?」
「Đây, tài liệu này giúp tôi xem có vấn đề gì không.」
Tôi:
「Không… không ổn lắm đâu nhỉ…」
Lâm Giang Nghiễn liếc tôi một cái:
「Có gì mà không ổn, sớm muộn cũng là người một nhà.」
Nói cũng phải, anh tôi đầu óc yêu đương thế kia sớm muộn cũng làm rể nhà người ta thôi.
Thế là tôi yên tâm làm thực tập sinh chân chính, sắp xếp tài liệu, ghi biên bản họp các kiểu.
Lâm Giang Nghiễn chẳng hề keo kiệt, dạy tôi rất tận tình.
Ban ngày tôi là trợ lý công việc, buổi tối là trợ lý riêng.
Lâm Giang Nghiễn rất sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm, nhưng vì tay vẫn còn bó bột, nên bình thường toàn tắm nhanh bằng vòi sen. Không biết hôm nay nghĩ cái gì, lại chạy đi ngâm bồn.
Tôi lo sốt vó đi vòng vòng ngoài cửa:
「Anh Lâm à, tay anh còn chưa khỏi, bác sĩ nói không được ngâm nước đâu mà…」
Lâm Giang Nghiễn: 「Không sao.」
Tôi còn chưa kịp thở phào, thì đã nghe tiếng anh ta hít mạnh: 「Hiss——」
「Sao thế, sao thế!」
Lâm Giang Nghiễn: 「Bị dính nước rồi, vết thương hình như rách ra…」
Lo lắng luôn khiến con người luống cuống, tôi lao thẳng vào trong mà chẳng kịp nghĩ gì.
Đến khi bước vào rồi, tôi mới biết mình hơi liều.
Cánh tay của Lâm Giang Nghiễn đặt lên mép bồn tắm, từ ngực trở xuống bị bọt trắng che phủ, một chân dài hơi co lên, cảnh tượng đó… khó mà nói thành lời, cực kỳ gợi cảm.
Tim tôi không tự chủ được nhảy loạn mấy nhịp.
Nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, mặt tôi nóng bừng bừng.
「Anh Lâm Giang Nghiễn, anh…」
Vết thương trên tay phải anh ấy đúng là rách ra thật, máu đang chảy, lông mày đẹp kia nhíu chặt, biểu cảm nhẫn nhịn đau đớn.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Mấy lời trách móc vừa lên tới miệng đã bị tôi nuốt ngược trở lại:
「Đau lắm không?」
Lâm Giang Nghiễn: 「Xin lỗi, tôi không ngờ lại thành thế này.」
Rõ ràng là anh ấy bị thương, vậy mà còn phải xin lỗi tôi.
Tự nhiên tôi càng thấy áy náy hơn: 「Để tôi đi lấy bông băng.」
Tôi đi tìm bông băng, cồn sát trùng, lúc quay lại thì anh ấy đã tắm xong, chỉ có điều… áo choàng tắm khoác hờ hững, chẳng buồn mặc tử tế.
Tay phải bị thương, nên cả cánh tay lẫn phần ngực bên phải cứ thế lộ ra ngoài.
Lâm Giang Nghiễn ngoan ngoãn giơ tay để tôi băng bó, tôi dặn:
「Lần sau nhất định, nhất định không được dính nước nữa.」
Tôi thở dài, mọi chuyện do tôi mà ra, tôi nhất định phải có trách nhiệm đến cùng.
Chuyện này khiến vết thương vốn định tuần sau tháo băng, giờ lại phải dưỡng thêm cả tháng.
Anh ấy đáp: 「Ừ.」
Rồi vươn tay kéo nhẹ cổ tay tôi:
「Giúp tôi mặc quần áo với, tay tôi đau.」
Tôi: 「……」
Tôi xưa nay chưa từng từ chối nổi yêu cầu của trai đẹp, nuốt nước bọt, chuẩn bị giúp anh ấy chỉnh lại áo choàng tắm.
Muốn mặc chỉnh tề thì nhất định phải cởi dây thắt lưng, nhưng như vậy… sẽ thấy…
Tôi run run đưa tay ra, hơi thở nóng rực của anh ta phả lên trán tôi, tôi không dám ngẩng đầu, mắt cụp xuống lại không kiềm được nhìn về phía đó…
Áo choàng mở toang, nhưng lại không có cảnh xuân tôi tưởng tượng.
Tiếc ghê, anh ấy có mặc quần.
Không cam lòng lắm, tôi lại len lén liếc thêm mấy lần, dù mặc đồ lót… nhưng hình như… rất có dáng vẻ.
Tôi không kiềm được nuốt nước bọt.
Bầu không khí yên tĩnh tới mức tiếng tôi nuốt nước bọt vang lên rõ mồn một.
Quá xấu hổ, xấu hổ đến độ muốn độn thổ.
Mà Lâm Giang Nghiễn còn hỏi:
「Khát nước à?」
Tôi luống cuống gật đầu bừa, nhanh chóng giúp anh ấy mặc lại áo choàng cẩn thận.
Khoảng cách quá gần, tôi vừa định lùi lại một bước…
Anh ấy bỗng đưa tay chạm lên má tôi.
Tôi: !
Ánh mắt anh ấy đầy lo lắng nhìn tôi:
「Em sao thế?」
「Mặt đỏ bừng, nóng lắm… bị sốt rồi à?」
Tôi: 【Đúng vậy đấy, sắp sốt tới nơi rồi.】
Anh thử quyến rũ tôi thêm lần nữa xem?
Tôi đã sớm quên cái gì gọi là giữ kẽ rồi.
06
Những tháng ngày chăm sóc Lâm Giang Nghiễn, tôi phát hiện ra anh ta hoàn toàn không giống lời đồn bên ngoài.
Tuy nói ít, nhưng mỗi lần nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ấy như thể đang trò chuyện thẳng vào tâm hồn tôi vậy.
Ai bảo anh ta quyết đoán tàn nhẫn? Rõ ràng chỉ là một chiếc bánh quy hình gấu nhỏ đáng thương mà thôi.
Nhớ hồi tôi bị trật chân hồi cấp 3, ba mẹ tôi lập tức bỏ hết công việc bay về chăm tôi, mấy cô chú trong nhà còn thay phiên đến thăm.
Còn Lâm Giang Nghiễn, bị thương nặng như vậy, chẳng ai quan tâm.
Ngoài cô em gái Giang Uyển thường xuyên qua lại, đám họ hàng nhà họ Lâm không ai đoái hoài.
Người duy nhất anh ta từng cho là thật lòng với mình — vị hôn thê kia — hóa ra cũng chỉ là kẻ lừa tình.
Đêm đêm tôi nằm cũng phải tự tát mình hai phát.
Tôi đáng chết thật!
Có lần tôi cẩn trọng hỏi thử anh ta:
「Anh quên cô ta được chưa?」
Một mặt thì tôi mong anh ta quên, mặt khác lại sợ anh ta quên mất… cả người tôi mâu thuẫn tới mức có thể đi nhận giải Mâu Thuẫn Văn Học.
Lâm Giang Nghiễn: 「Làm sao quên nổi? Em không hiểu đâu.」
Tôi vội: 「Sao lại không hiểu!」
Bị ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm, tôi đành cười gượng: 「Có khi em hiểu đấy.」
Lâm Giang Nghiễn nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại gì đó, trong ký ức ấy, ngay cả nụ cười cũng dịu dàng ngọt ngào:
「Chưa từng có ai thích tôi đến thế. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được… mình được yêu.」
Nghe xong tôi chua xót vô cùng:
「Có khi nào… cô ấy chỉ là kẻ lừa đảo không?」
「Anh nghĩ xem, hai người chỉ quen nhau qua mạng, chưa từng gặp mặt, biết đâu cô ấy là dân lừa đảo chuyên nghiệp, chuyên lừa tình trên mạng.」
Lâm Giang Nghiễn: 「Nếu cô ấy lừa tôi, vậy càng tốt.」
Tôi: 「?」
Lâm Giang Nghiễn: 「Tôi không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần cô ấy bình an là đủ.」
「Có lẽ, tôi vốn không phải người được yêu.」
「Không sao cả, chắc chắn cô ấy cũng có nỗi khổ riêng, chỉ cần cô ấy sống tốt là được.」
Tốt lắm, lương tâm tôi lại đau.
Lâm Giang Nghiễn mãi không quên nổi mối tình online đó. Khi anh ta vẫn còn chìm trong đau khổ, trợ lý anh ta lại mang về một tin tốt.
Lúc ấy tôi đang thu dọn hành lý chuẩn bị rút lui.
Tay anh ta đã khỏi, nhiệm vụ tôi hoàn thành rồi.
Trợ lý lâu nay bận công tác cũng về tiếp quản công việc của tôi.
Lần đầu gặp mặt:
「Tổng giám đốc Lâm, cô gái anh nhờ tìm tôi đã tìm được rồi!」
Tôi: 「?」
Trợ lý: 「Tóc dài, mắt hai màu, con lai, sau tai có nốt ruồi hình hoa mai, mắc bệnh nan y.」
Ơ… tôi bịa đại ra cái hình tượng đó để tránh bị lộ, ai ngờ lại có người trùng khớp thật á?!
Lúc bịa ra tôi đã cố tình miêu tả trái ngược hoàn toàn với bản thân, vậy mà đời có người như thế thật sao? Tôi không tin nổi.
Tôi âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Giang Nghiễn, chỉ thấy anh ta trầm mặc hồi lâu rồi nói:
「Cô ấy đâu? Tôi muốn gặp.」
Ơ, anh định thật sự đi à?!
【Hình ảnh chó con đấm gối khóc.jpg】
Tôi không yên tâm, bám theo.
Tôi cũng không biết cái đồ cún khốn nạn này xác định người yêu qua mạng của mình kiểu gì.
Vừa nhìn thấy cô gái kia, không hề do dự:
「Chính là cô ấy.」
Tôi tức muốn chết, trong lòng gào thét: 【Không phải cô ta! Cô ta là giả!】