Chương 3 - Kế Hoạch Sinh Tồn Của Nữ Phụ Độc Ác.

9.

Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tới kỳ nghỉ đông.

Nghỉ đông rồi, hệ thống chắc cũng phải nghỉ định kỳ chứ.

Nhưng tôi lại chợt nghĩ tới, sau kỳ nghỉ đông, chính là học kỳ hai của năm cuối cấp ba, nhân vật nam chính sẽ được nhận lại vào kì nghỉ đông này.

Nghĩ tới biểu hiện nửa năm này của mình, trong lúc nhất thời không nắm chắc được sau này mình có bị Phó Chi Dục làm cho phá sản hay không.

Tôi quyết định thêm một phần món ăn bổ sung, khẩn cấp kiểm tra độ yêu thích bản thân trong lòng Phó Chi Dục.

Mạc Dương Dương không ân cần hỏi han Phó Chi Dục nữa, tôi tiếp nhận gậy tiếp sức của cô ấy.

Biết Phó Chi Dục không nhận quà, tôi đành phải làm người dự báo thời tiết mỗi ngày, nói với cậu ấy vài lời nói vô nghĩa, bày tỏ sự quan tâm của tôi.

Hiệu quả rất nhỏ.

Tôi có chút lo lắng, nhưng đành bó tay, dứt khoát buông xuôi, mấy ngày không gửi tin nhắn gì.

Kết quả Phó Chi Dục ngược lại gửi cho tôi một tin nhắn: “?”

Tôi cũng gửi lại cho cậu ấy một dấu hỏi chấm.

Cậu ấy hỏi tôi: “Dạo này cậu rất bận sao?”

Tôi: “Không có.”

Phó Chi Dục: “Vậy sao cậu không hỏi?”

Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Hỏi cái gì?”

Cậu ấy không trả lời.

Tôi mới nhớ ra, chính tôi là người luôn hỏi cậu ấy những câu hỏi nhàm chán, ăn cơm chưa, làm xong bài tập chưa.

Chậc, Phó Chi Dục cái con người ngoài lạnh trong nóng này.

Ngay khi tôi đang ngọt ngào nhìn điện thoại di động, nhận được một nhiệm vụ mới: khiến cho Phó Chi Dục khóc.

Tôi không dám tin hỏi hệ thống: “Không phải chứ? Kỳ nghỉ đông các người không được nghỉ sao?”

Hệ thống: “Thì, thỉnh thoảng tăng ca thôi.”

Tại sao các người tăng ca, người đau khổ lại là tôi.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, hỏi địa chỉ nhà Phó Chi Dục, cầm theo một củ hành tây chạy tới nhà Phó Chi Dục.

Sau khi tới nhà cậu ấy, tôi ấn chuông cửa, rất nhanh cửa được mở ra, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Chi Dục.

Tôi: “Ngạc nhiên chưa! Chào buổi chiều! Dì có ở nhà không? Cậu ăn chưa? Ha ha ha ha có phải là rất ngạc nhiên không?”

Phó Chi Dục quay lưng định đóng cửa lại.

May sao tôi nhanh tay nhanh mắt, vội vàng dùng cơ thể chặn cửa lại.

Giống như sợ cánh cửa thật sự đập vào tôi, động tác chuẩn bị đóng cửa của Phó Chi Dục lập tức ngừng lại, nắm cửa có chút bất lực không biết phải làm sao: “Có chuyện gì?”

Tôi nhân cơ hội từ trong khe cửa lẻn vào trong nhà của Phó Chi Dục, căn nhà không quá lớn, tôi nhanh chóng đảo mắt, dì Lý không có ở nhà.

“Cái đó, trước tiên nói rõ, tôi không phải là biến thái.”

Phó Chi Dục lặng lẽ nhìn tôi.

“Thứ hai, tôi thật sự không phải là biến thái. Sau đó, chính là.” Tôi lấy củ hành tây ở trong túi ra: “Cậu có thể xem tôi bóc hành tây không?”

Phó Chi Dục: “...”

10.

Trước khi cậu ấy nói ra từ “cút”, tôi đang lăn lộn khóc lóc om sòm trên mặt đất: “Ôi chao cậu nhìn tôi bóc hành tây này, làm ơn làm ơn, được không.”

“Đứng lên.” Nghe ra được, hai từ này chứa đựng rất nhiều lời lẽ bẩn thỉu không còn gì để nói.

Tôi lập tức đứng dậy.

Phó Chi Dục hít một hơi thật sâu, đi tới trên ghế sofa ngồi xuống: “Nhanh chút.”

Biết được đây là sự đồng ý, tôi nhảy như một con cá chép, ngồi thẳng xuống bên cạnh Phó Chi Dục.

Tôi đặc biệt đeo khẩu trang, đeo găng tay, tôi còn sợ Phó Chi Dục cũng sẽ muốn đeo khẩu trang, nhưng cậu ấy ngược lại không có phản ứng gì, thế là tôi quay đầu, dựa vào cảm nhận của bàn tay bắt đầu chuyên tâm tập trung vào việc bóc hành tây.

Một củ hành tây rất nhanh đã được tôi bóc sạch, mùi lan tỏa ra, cách lớp khẩu trang tôi cũng có thể ngửi thấy mùi kích thích lỗ mũi đó.

Phó Chi Dục không phát ra âm thanh nào, tôi cũng không nghe thấy âm thành báo nhiệm vụ hoàn thành.

Tôi cảm thấy nghi ngờ, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Chi Dục. Cậu ấy dường như đang xem con khỉ biểu diễn màn bê đĩa: “Kết thúc chưa?”

Tôi nhìn hành tây, lại nhìn cậu ấy, lại quay đầu nhìn hành tây.

Mùi hành bay thẳng vào mắt tôi, tôi ngay lập tức biến thành nước mắt lưng tròng: “Không đúng, sao cậu lại không có phản ứng gì!”

“Tôi bị viêm mũi.”

“Vậy tại sao mắt cũng không sao?”

“Không hiểu.”

Nước mắt tôi rơi như thác Hoàng Quả Sơn, theo bản năng dùng tay lau đi. Sắc mặt của Phó Chi Dục thay đổi, muốn ngăn tôi lại: “Đợi đã.”

Cậu ấy không ngăn được.

Mắt tôi càng đau hơn.

Phó Chi Dục thở dài, vội vàng dùng khăn giấy ngâm nước, dịu dàng giúp tôi lau mắt.

Sau một hồi tay chân lúng túng, tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Tôi cảm thấy vô cùng mất mặt, nghĩ tới việc thay đổi chủ đề: “Dì Lý đi làm rồi sao?”

Phó Chi Dục rót cho tôi một cốc nước: “Ừm.”

Tôi nhận nước, là nước ấm: “Sau lần ngất xỉu trước, dì có nghỉ ngơi tốt không?”

Giống như là tự trách mình không thể gánh vác thay dì Lý nhiều, giọng nói của Phó Chi Dục thấp xuống: “Vẫn ổn, tôi khuyên bà ấy làm ít việc hơn, bà ấy không nghe.”

“Ôi chao cậu đừng buồn.” Tôi xác nhận lại găng tay của mình đã được tháo ra, giơ tay ra vỗ về cậu ấy: “Cậu tin tôi, hai người sẽ sớm có cuộc sống tốt đẹp, dì Lý cũng sẽ không cần phải làm việc vất vả nữa.”

Sau khi Phó Chi Dục được nhận lại, gia đình của cậu ấy đã cho dì Lý một khoản tiền lớn, mặc dù dì Lý luôn không cần, nhưng Phó gia cũng rất kiên trì nhất định muốn dì ấy nhận. Hơn nữa Phó Chi Dục luôn rất hiếu thuận với dì Lý, cái kết của dì Lý vô cùng tốt đẹp.

“Vậy sao?”

“Thật đó! Mặc dù tôi hay nói chuyện trên trời, nhưng lần này cậu có thể tin tôi. Cậu rất ưu tú, sau này cũng sẽ thành đạt, sẽ có rất nhiều tiền, để cho dì Lý trải qua một cuộc sống về hưu thoải mái, mọi sự vất vả đều xứng đáng…”

Tôi chưa nói xong, bất ngờ nghe thấy âm thanh nhiệm vụ hoàn thành.

Sau hai giây ngây ngốc, tôi quay đầu lại với một phạm vi rất nhỏ nhìn Phó Chi Dục, thấy vành mắt của cậu ấy ửng đỏ, những giọt nước ẩm ướt ngưng tụ lại.

Hả?

Nếu sớm biết tán gẫu là được, tôi vất vả đi bóc hành tây vì cái gì!

11.

Giống như trong cốt truyện gốc, Phó Chi Dục được nhận lại. Trong một đêm, chủ đề thảo luận của mọi người đều là chuyện này.

Tống Phong vội vàng hoảng sợ tới tìm tôi: “Làm thế nào đây, chị Lạc! Bố của Phó Chi Dục vậy mà lại là chủ tịch của tập đoàn Phó thị! Tôi như vậy không phải chết chắc rồi sao? Cũng may lúc trước cậu luôn ngăn cản tôi, cậu thật sự có khả năng dự đoán trước tương lai mà.”

Tôi đắc ý cười, chấp nhận lời khen ngợi của cậu ta.

Đến khi khai giảng, ngay khi Phó Chi Dục đến trường, Tống Phong đưa theo một nhóm những em trai nhỏ ngốc nghếch tới xin lỗi cậu ấy, bên cạnh việc xin lỗi còn đặt một đống quả quýt, quả táo và mấy loại quả khác lên bàn của Phó Chi Dục.

À, còn đặt hai chai rượu xái nữa.

Người biết là xin lỗi, người không biết còn tưởng là đang thờ cúng tổ tiên.

Phó Chi Dục: “... Cầm đi.”

Tống Phong sao có thể dễ dàng từ bỏ: “Anh Phó, trước đây đều là lỗi của tôi, cậu đừng so đo với tôi và chị Lạc, chúng tôi đều là những kẻ ngốc.”

Hử? Liên quan gì tới tôi!

Tại sao xin lỗi còn muốn làm nhục tôi?

Tôi đá cậu ta một cái: “Cậu mới ngu ngốc!”

Tống Phong kéo tôi, nháy mắt ra hiệu với tôi: “Đừng giữ thể diện nữa! Tôi giúp cậu xin lỗi.”

Phó Chi Dục giống như bị làm phiền, “chậc” một câu, lại nói: “Nhanh chóng cầm đi đi.”

Mông Tống Phong lắc lư bỏ chạy.

Phó Chi Dục dùng tay ấn ấn đường: “Hai người rất thân?”

“Không thân, một chút cũng không thân, ai thèm quen biết với tên ngu ngốc đó.” Sợ bị liên lụy, tôi vội vàng phủi sạch quan hệ.

Cậu ấy gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời của tôi.

Từ sau khi Phó Chi Dục một đêm trở mình, tôi lúc nào cũng giữ cảnh giác, sợ rằng một ngày nào đó tôi và đám người Tống Phong sẽ bị đuổi học.

Nhưng qua rất lâu, Phó Chi Dục cũng không có hành động gì, phong thái bình tĩnh, nhìn không giống nhân vật nam chính cầm trong tay kịch bản trả thù chút nào.

Hệ thống cũng coi như có đạo đức, tần suất phát nhiệm vụ gần đây cũng thấp hơn rất nhiều, độ khó cũng không cao.

Ví dụ như này: Khiến cho Phó Chi Dục tức giận.

Chẳng qua, khiến cho Phó Chi Dục tức giận không khó, nhưng phải kiểm soát tốt mức độ, vừa muốn khiến cho cậu ấy tức giận, lại không thể khiến cậu ấy quá tức giận, điểm này khó hơn.

Chỗ ngồi của tôi ở bên cạnh cửa sổ, lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ biện pháp đối phó, thấy Mạc Dương Dương xuất hiện ở bên ngoài cửa.

Tay cô ấy cầm một cốc nước trái cây, tay kia vẫy với tôi.

Tôi đứng lên, đẩy mở cửa sổ sang bên: “Cho Phó Chi Dục sao?”

“Không phải.” Cô ấy cười rạng rỡ, lại mang theo chút ngượng ngùng: “Cho Tống Phong.”

“Hả?” Con ngươi của tôi chấn động, ngó Tống Phong đang đọc truyện tranh biếm họa cười ngây ngô vỗ đùi, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Hoa tươi cắm vào bãi cứt trâu!

Tôi nghĩ có thể nào nhanh chóng cấu đi sự phát sinh méo mó này không: “Sao lại thế? Đưa cho tên ngốc đó làm gì? Hay là, chúng ta đổi cái khác?”

Mạc Dương Dương có chút ngốc nghếch: “Đổi cái gì?”

“Đổi đối tượng!” Tôi suy nghĩ: “Cậu bé đẹp trai nhất lớp bên cạnh thì sao? IQ cao, người cũng không tồi. Tôi có tài khoản Wechat của cậu ấy, đợi tôi gửi cho cậu?”

Mạc Dương Dương nuốt nước bọt, nhưng vẫn chống lại sự mê hoặc, xua tay: “Không cần không cần.”

Tôi nôn nóng, giọng điệu cũng nâng cao lên rất nhiều: “Vậy học sinh thể dục thể thao da đen của lớp 3 kia có được không? Lần trước lúc cậu ấy chơi bóng tôi đã xem rồi, có cơ bụng tám múi đấy.”

m thanh “dinh dong” quen thuộc vang lên.

m thanh hệ thống vang lên, tôi mới chợt cảm thấy như có tia sáng chiếu sau lưng.

Tôi run rẩy quay người lại, nhìn thấy Phó Chi Dục đang cười lạnh nhìn tôi.

“Cơ bụng rất đẹp?”

A, không phải, cậu nghe tôi biện minh đã…

12.

Mạc Dương Dương vui vẻ đưa nước trái cây cho Tống Phong.

Tống Phong vui vẻ nhận nước trái cây, tặng lại một hộp Ferrero Rocher.

Bọn họ bên đó xuân về hoa nở, tôi bên này băng tuyết ngập trời.

“Khá lắm Giang Lạc.” Phó Chi Dục hai tay đan chéo, giọng điệu thẩm vấn: “Không phải cận thị sao? Ngược lại nhìn thấy cơ bụng tám múi rất rõ ràng nha.”

Tôi miễn cưỡng gượng cười: “Không phải, tôi nói đùa thôi, tôi nghe nói, thật sự là nghe nói, không phải tận mắt thấy…”

“Vậy sao, vậy cơ bụng của học sinh thể dục thể thao da đen và cậu bạn lớp bên cạnh cái nào đẹp hơn?”

“Tất nhiên là học sinh thể dục thể thao da đen rồi!” Tôi buột miệng nói ra: “Cậu bạn lớp bên cạnh mới có cơ bụng sáu múi thôi!”

Phó Chi Dục nhướng mày.

Tôi ngậm miệng lại.

Cậu ấy “hừ” một tiếng, không quan tâm tới tôi nữa, cầm bút muốn làm bài.

Lúc này, tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Phó Chi Dục đây là đang nghen tuông!

Điều này có phải có nghĩa là, sau này tôi có thể thoát khỏi số phận phá sản rồi không?

Tâm trạng vốn đang phiền muộn lập tức được giải tỏa, nhìn tên nhóc Tống Phong kia cũng thuận mắt một chút.

Tôi cười đùa cợt nhả gọi cậu ấy: “Phó Chi Dục, cậu có phải đang ghen không?”

Phó Chi Dục thậm chí còn không nhìn tôi lấy một cái: “Nằm mơ đi.”

Hừ, kiêu ngạo đáng yêu kì quái.

Có lẽ cốt truyện thật sự được viết lại, cho đến khi kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, Phó Chi Dục không dùng bất cứ thủ đoạn nào khiến đám người Tống Phong nghỉ học, tôi cũng thuận lợi hoàn thành hết nhiệm vụ này tới nhiệm vụ khác.

Buổi tối ngày kết thúc kỳ thi đại học, chúng tôi cùng nhau liên hoan, tôi hoàn toàn buông thả bản thân, tận dụng lúc Phó Chi Dục ra ngoài mua đồ, cùng với Tống Phong cậu một chai tôi một chai rót rất nhiều rượu, ôm nhau đau khổ rơi lệ.

Tôi tát Tống Phong một cái: “Tên nhóc nhà cậu, thật có phúc lớn, nữ chính bị cậu lừa gạt chạy mất rồi.”

Tống Phong rõ ràng đang phê: “Hả? Lợn gì? Lợn của ai chạy rồi?”

Hai chúng tôi mỗi người nói một chuyện: “Cậu nói đúng. Thế giới có 7 tỷ 700 triệu người, có 25 tỷ 300 triệu con gà, nếu như gà và con người đấu võ, trung bình một người phải đánh với ba con gà. Hôm nay là thứ năm, tôi 50, tôi giúp cậu tiêu diệt hai con gà.”

Mạc Dương Dương ở bên cạnh cười tới mức không thở nổi.

Người đầu tiên lấy lại một phần tỉnh táo là Tống Phong, nói chuyện có chút ngọng: “Hu hu hu chị Lạc, cậu là người chị duy nhất của tôi. Hôm nay ngày lành tháng tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng chúng ta…”

Tôi cũng say khướt: “Hả?”

“Kết nghĩa anh em đi!”

Tôi đã mê sảng rồi, không hề suy nghĩ lập tức đồng ý.

Mạc Dương Dương muốn kéo chúng tôi, không kéo được.

Tôi và Tống Phong chuẩn bị cúi người, bị Phó Chi Dục kéo quay lại.

Cậu ấy có vẻ như rất đau đầu, hai tay đỡ tôi, nói tạm biệt với mọi người, đưa tôi ra khỏi khách sạn.

Cách khách sạn không xa là một cửa hàng tiện lợi, cậu ấy để tôi ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa, ngồi xuống dặn dò tôi: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng đi đâu, tôi đi mua thuốc giải rượu, rất nhanh sẽ quay lại.”

Tôi ngốc nghếch gật đầu.

Đợi đến khi Phó Chi Dục đi ra, tôi lại ngã gục xuống băng ghế rồi.

Phó Chi Dục thở dài, lại đỡ tôi dậy, để đầu của tôi tựa lên vai cậu ấy, móc ra một viên thuốc, rung chuyển tôi đang mơ mơ màng màng.

“Uống thuốc giải rượu nào.”

Tôi nuốt thuốc, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Tôi nhìn Phó Chi Dục, “oa” một tiếng bật khóc.

“Phó Chi Dục, không phải tôi cố ý bắt nạt cậu. Cậu đừng tức giận…”

Phó Chi Dục giở khóc giở cười: “Cậu bắt nạt tôi lúc nào?”

“Tôi mắng cậu, đánh cậu, còn ném sách của cậu, giẫm lên giày của cậu, hu hu hu hu hu…”

“Phì” một tiếng, tôi nghe thấy tiếng Phó Chi Dục cười.

Tôi không hiểu: “Cậu cười cái gì?”

“Cậu như vậy không gọi là bắt nạt.” Cậu ấy nhẹ nhàng giúp tôi xoa thái dương: “Vậy coi là bắt nạt cái gì.”

Ừm? Sao lại cảm thấy bị khiêu khích nhỉ?

Cái tính hiếu thắng đáng chết của tôi nổi lên: “Vậy cậu nói đi, như thế nào mới gọi là bắt nạt?”

Khuôn mặt của Phó Chi Dục phóng to trước mặt tôi, tôi theo bản năng trốn về phía sau, nhưng lại bị cậu ấy chặn lại, không có cách nào chuyển động được.

Bờ môi truyền tới xúc cảm mềm mại, hô hấp đan xen, nhiệt độ tăng lên, sau khoảnh khắc lưu luyến bịn rịn ngắn ngủi, tôi cảm thấy hơi đau.

Phó Chi Dục nhẹ nhàng cắn lên môi tôi.

Cậu ấy cười, trong mắt chứa đầy ánh sáng nhỏ vụn.

“Đây mới gọi là bắt nạt.”