Chương 2 - Kế Hoạch Sinh Tồn Của Nữ Phụ Độc Ác.
5.
Tôi cảm thấy chuyện này tôi được lời rồi.
Vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa không làm mất lòng Phó Chi Dục.
Tôi thậm chí có chút lay động, cảm thấy bất kể nhiệm vụ gì, tôi cũng đều có thể giải quyết hoàn hảo.
Cho đến khi hệ thống yêu cầu tôi hất nước vào Phó Chi Dục.
Tôi: “... Các người phát nhiệm vụ thật sự không có thời kì bế tắc sao?”
Tôi thử lấy một cốc nước đầy, muốn giả vờ bản thân không để ý cầm không chắc, rơi lên trên người Phó Chi Dục.
Kết quả vừa mới đi tới bên cạnh Phó Chi Dục, cậu ấy giống như cảm ứng được tôi, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Tôi lập tức kinh hãi, giả vờ mỉm cười vô tội, bàn tay đang cầm cốc nước nhanh chóng rút lại, suýt nữa làm đổ nước lên người mình.
… A, không làm, điện giật tôi đi.
Ngay khi tôi dứt khoát buông xuôi, đột nhiên nhà trường thông báo, tiết học cuối cùng buổi chiều sẽ làm dọn dẹp vệ sinh.
Lúc nhìn thấy học sinh nam phụ trách rửa nền nhà nhặt ống nhựa dài nối với vòi nước, tôi phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
Cơ hội tốt!
Tôi chỉ cần cách một khoảng, kiểm soát tốt kích cỡ của dòng nước, nhẹ nhàng rắc một ít nước lên người Phó Chi Dục, sau đó lại điên cuồng xin lỗi, không phải hoàn thành rồi sao?
Tuy lý tưởng rất đầy đủ, nhưng hiện thực lại rất xương xẩu.
Ngay lúc tôi không dễ dàng gì mới tìm được một khoảng cách thích hợp, thử kích thước của bọt nước, lặng lẽ nhấc ống nước hướng về phía Phó Chi Dục đang nghiêm túc lau kính cách đó không xa.
Tôi cảm thấy mát lạnh ở phía sau lưng.
Hử?
Tôi quay đầu lại, thấy Tống Phong đang giơ ống nước về phía tôi cười ngông cuồng: “Ha ha ha ha, chị Lạc, tới chơi phun nước đi.”
Bên cạnh còn có vài cậu bé đang cầm vòi nước điên cuồng phun vào nhau.
…
Tôi coi bọn họ như kẻ ngu ngốc, bọn họ lại coi tôi là anh em?
Tôi lặng lẽ dựng ngón tay giữa lên với cậu ta.
Ai biết Tống Phong giống như hiểu lầm ý của tôi, càng cười vui vẻ hơn, phun nước vào chân tôi.
Tôi có thể chịu được chuyện này không?
Nói là làm, tôi lập tức chuyển đầu ống nước, phun về phía bọn họ.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tôi cũng xem như là cảm nhận được niềm vui của trẻ em thích chơi súng nước.
Thật vui vẻ, tôi hoàn toàn quên mất nhiệm vụ ban đầu của mình, toàn tâm toàn ý tập trung vào đại chiến ống nước, ngay cả cơ thể bị ướt sũng cũng đều không quan tâm.
Tôi đang chơi đùa rất vui vẻ, đột nhiên cảm thấy phía sau có người vỗ lên vai mình.
Tôi cầm ống nước quay người lại.
“Ding dong” một tiếng, là âm thanh nhiệm vụ đã hoàn thành.
A đây là.
Tôi nhìn đôi giày của Phó Chi Dục bị tôi phun nước lên, quần cũng ướt một nửa, nhìn sắc mặt xanh đen của cậu ấy, nghĩ là lập tức quỳ xuống xin lỗi sẽ có ích hơn, hay là chơi xấu khóc thật to sẽ có ích hơn.
Vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp đối phó, một trận gió thổi qua, lướt nhẹ qua bộ quần áo ướt một nửa của tôi, khiến tôi hắt hơi dữ dội.
Phó Chi Dục cau mày, cởi áo khoác vẫn chưa bị ướt của mình ra, khoác lên trên người tôi.
Hả?
Cái mặt dày của tôi đỏ lên, hết sức lo sợ, muốn cởi áo khác xuống trả lại cho cậu ấy: “Không được không được, cậu thật là quá khách sáo rồi! Tôi không xứng!”
Phó Chi Dục giữ đôi tay đang chỉ lung tung của tôi lại, tôi cảm thấy nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền tới, tim đập hơi nhanh.
“Đừng cử động lộn xộn, khoác vào.”
6.
Tôi chăm chú nhìn Phó Chi Dục.
Phó Chi Dục ho nhẹ một tiếng, di chuyển ánh mắt đang giao nhau của chúng tôi: “Nếu như cậu bị cảm cúm, sẽ lây cho tôi.”
Tôi cảm thấy hợp lý, không từ chối nữa.
“À à.”
Tôi như con chim nhỏ dựa vào người, Tống Phong không quen: “Phó Chi Dục cậu có ý gì vậy, chị Lạc của tôi rất mạnh mẽ, ai thèm quần áo của cậu.”
…
Không cần miệng, có thể quyên góp cho người cần được không?
Tôi còn chưa nổi giận, Phó Chi Dục đã liếc nhìn cậu ta với một ánh mắt sắc bén như dao: “Cậu có chuyện gì?”
Giọng nói của cậu ấy rất bình thường, nhưng lại lộ ra một luồng hung ác tàn nhẫn.
Tống phong sững sờ, tôi cũng sững sờ.
Phải biết, lúc trước Phó Chi Dục đối với nhiều loại hành động khiêu khích khác nhau của Tống Phong, đều không có phản ứng gì, đều cho phép Tống Phong dựa vào quyền thế lấn ép người khác, một mặt là bởi vì tính cách của cậu ấy trời sinh lạnh lùng xa cách, mặt khác cũng là bởi vì không muốn gây phiền phức cho dì Lý.
Phó Chi Dục đột nhiên như vậy, ngay cả Tống Phong cũng không biết làm sao, cậu ta giống như đang muốn tìm lại một chút thể diện, nhưng lại có chút sợ.
“Phó Chi Dục, cậu cậu cậu cậu cậu!”
Tôi vội vàng giải vây, đẩy Tống Phong ra: “Đừng nói lắp nữa, người cậu ướt hết rồi không khó chịu sao, cậu mau về nhà thay quần áo đi!”
Không dễ dàng gì mới tách khỏi đám người Tống Phong, tôi buồn rầu nhìn đôi giày ẩm ướt của Phó Chi Dục: “Thật ngại quá, cậu cũng mau về nhà thay giày đi.”
“Tôi không sao.” Cậu ấy nhìn tôi: “Cậu nhanh chóng về nhà đi, người đều ướt thành bộ dạng gì rồi.”
Quay về nhà, thay quần áo, tôi cầm áo khoác của Phó Chi Dục, cảm giác giống như ngửi thấy mùi hương gỗ nhẹ nhàng thuộc về Phó Chi Dục.
Điện thoại “reng reng” hai tiếng, tôi cầm lên xem, là Tống Phong gửi tin nhắn cho tôi: “Cậu và Phó Chi Dục sẽ không có quan hệ mập mờ chứ?”
Tôi: “Nói linh tinh cái gì vậy? Cơm có thể ăn bừa, nói không thể nói lung tung nha!”
Tống Phong: “Thật sự không có quan hệ mập mờ?”
Tôi: “Không có chuyện đó!”
Tống Phong: “Haizz, đáng tiếc.”
Tôi: “Hử? Đáng tiếc cái gì?”
Tống Phong: “Nếu như cậu và Phó Chi Dục có quan hệ mập mờ, hoa khôi và tôi có khả năng rồi.”
Tôi: “...”
Trong lòng tôi vô cùng cạn lời.
Dẹp đi, hoa khôi không thích Tống Phong không có nửa xu liên quan tới Phó Chi Dục, đơn giản là bởi vì Tống Phong là một nhân vật phản diện cực kỳ ngu ngốc.
Nhưng lời nói của Tống Phong giống như sỏi đá, ném vào trong lòng tôi, nổi sóng lăn tăn lên bề mặt.
Tôi giặt thật sạch áo khoác của Phó Chi Dục, mang tới trường học trả lại cho cậu ấy.
Tôi nghĩ tới “có quan hệ mập mờ” Tống Phong nói, đặc biệt dùng phụ âm: “Cái đó… Cảm ơn cậu nhé.”
Phó Chi Dục lúc bắt đầu không có biểu hiện gì nhận lại áo khoác, sau khi nghe thấy giọng điệu của tôi, nhìn tôi rất kỳ lạ: “Cổ họng của cậu bị viêm à?”
… Không, là não của tôi úng nước rồi.
Có mối quan hệ mập mờ cái rắm! Có một cái đùi gà to!
7.
Tôi thẹn quá hóa giận, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ mới: “dùng lời nói nhục nhã Phó Chi Dục.
Hai tay tôi khoanh lại, hai chân bắt chéo, rất giống với một nữ lưu manh.
“Phó Chi Dục.” Tôi lạnh giọng nói: “Đôi giày của cậu là giả.”
Phó Chi Dục đang làm bài tập, ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Hả? Sao không có phản ứng?
Tôi nghĩ cậu ấy có phải không nghe rõ không, lại nói lại lần nữa: “Tôi nói, đôi giày của cậu là giả.”
Vẫn không có phản ứng.
Tôi mới phản ứng lại, Phó Chi Dục bây giờ vẫn chưa phát đạt, cuộc sống tương đối nghèo nàn khổ sở, đôi giày có lẽ là mua tùy tiện trên Taobao, không nhất định có thương hiệu chân chính, chứ đừng nói đến là thật hay giả.
Nghĩ tới vấn đề này, tôi hung hăng mắng mình một câu: Giang Lạc! Mày thật sự không phải là người!
Nhưng lời nói đã nói ra, tôi không cam tâm, thế là tiếp tục đổi một cách khác.
Tôi nhìn thấy bài kiểm tra toán trên mặt bàn Phó Chi Dục, nghĩ tới nghe bọn họ nói rằng bài kiểm tra toán hàng tháng lần này đặc biệt khó, rất ít người đạt chất lượng.
“Phó Chi Dục, cậu xem xem cậu thi được bao nhiêu điểm, chỉ 140…”
Tôi không nói được nữa.
Tôi ngậm miệng lại, nhưng Phó Chi Dục không có ý định bỏ qua cho tôi.
Cậu ấy cười như không cười nhìn tôi: “Ừm, tôi thi không tốt. Để tôi xem bài của cậu?”
“Xoẹt” một tiếng, tôi nhét bài kiểm tra toán được 30 điểm vào phần sâu nhất của ngăn bàn.
Tiếng cười nhẹ của Phó Chi Dục rơi vào trong tai tôi.
Xem ra không phát huy tuyệt kĩ là không được rồi.
Tôi nheo mắt lại, chậm rãi tiến gần Phó Chi Dục, tôi nghe tiếng trái tim đập “thịch thịch thịch”, nhất thời không phân biệt được là của ai.
Phó Chi Dục nhìn tôi càng ngày càng tới gần, đờ đẫn mấy giây: “Làm gì vậy?”
Thấy xung quanh không có người, tôi tiến gần đến bên tai của Phó Chi Dục, hạ thấp giọng.
“Phó Chi Dục, cậu không được.”
“Cậu nói cái gì?”
Tôi lùi lại phía sau, đắc ý vênh váo nhìn cậu ấy rồi lặp lại: “Cậu không được.”
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, âm thanh biểu thị nhiệm vụ hoàn thành vang lên.
Quả nhiên!
Không có người đàn ông nào có thể cho phép bản thân bị người khác nói không được!
Tôi nói xong lập tức sợ rồi, quay đầu muốn bỏ chạy. Phó Chi Dục phản ứng rất nhanh, hơi dùng lực đã ấn được tôi ngồi xuống ghế.
Cậu ấy hổn hển cười: “Sao cậu biết tôi không được?”
Đều nói thành thật là kỹ năng đấu tranh tốt nhất, tôi nhanh chóng quỳ xuống, buột miệng nói ra:
“Tôi tung tin đồn nhảm.”
…
Sau một lúc trầm mặc kỳ dị, Phó Chi Dục phun ra một chữ: “...Cút.”
Tôi: “Được rồi.”
8.
Đúng lúc tôi đang lao lực quá độ nghĩ cách làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, Mạc Dương Dương xuất hiện.
Giống như những gì được mô tả trong sách, cô ấy tích cực lạc quan, trông cũng rất dễ thương, mắt to tròn.
Bởi vì Phó Chi Dục có một lần giúp cô ấy sửa chiếc xe đạp bị tuột xích, hai người tiếp xúc với nhau. Mạc Dương Dương bắt đầu đi vào trong cuộc sống của Phó Chi Dục, sưởi ấm trái tim cậu ấy.
Cho đến nay, toàn bộ đều dựa theo tình tiết cốt truyện.
Nhà của hai người họ nằm cùng trên một con đường, lúc Mạc Dương Dương đi học, tan học đều đợi Phó Chi Dục, cũng sẽ thường cho cậu ấy đồ ăn vặt, trà sữa.
Nhưng giống như Phó Chi Dục từ chối rất nhiều đồ các bạn nữ khác tặng, lúc bắt đầu cậu ấy cũng từ chối đồ Mạc Dương Dương tặng.
Những bạn nữ khác khi bị từ chối thì sẽ không tặng nữa, Mạc Dương Dương vô cùng kiên trì, không cho cô ấy tặng, cô ấy đổi cách thức, cả ngày hỏi han ân cần, thậm chí tới lấy lòng tôi, cũng chính là bàn trước của Phó Chi Dục.
Nhìn thấy dáng vẻ không hề nản lòng của Mạc Dương Dương, tôi không nhìn được cảm thán: Quả nhiên là nữ chính, cũng chỉ dáng vẻ như vậy mới có thể nắm được núi băng lạnh lùng như Phó Chi Dục.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, Phó Chi Dục vẫn không thay đổi chút nào, vô cùng lạnh nhạt với Mạc Dương Dương.
Trong khi tôi cảm thấy tủi thân thay cho Mạc Dương Dương, lại vô đạo đức có chút vui mừng.
Hôm nay lúc tan học, Tống Phong lại tới tìm Phó Chi Dục gây sự.
Không thể không nói, cậu ta thật sự là một nhân vật nam phụ ác độc vô cùng xứng đáng với chức vụ, phải chịu thất bại trong mọi trận chiến, tiếp tục chiến đấu bất chấp thất bại liên tục.
Nhưng vai nữ phụ ác độc khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi vừa mới nghĩ sẽ ngăn chặn kẻ ngu si này, lại nghe thấy một âm thanh lanh lảnh.
“Bạn học này, sao cậu có thể bắt nạt người khác!”
Là Mạc Dương Dương.
Tống Phong thấy Mạc Dương Dương ra mặt vì Phó Chi Dục, tức giận không lý giải được: “Tôi dựa, Phó Chi Dục! Hoa khôi thì cũng thôi đi! Bây giờ thế nào lại có một bạn học nữ đáng yêu như vậy giúp cậu!”
Phó Chi Dục không có phản ứng gì, nhưng nghe thấy năm chữ “bạn học nữ đáng yêu”, khuôn mặt Mạc Dương Dương chợt đỏ lên.
Tống Phong lúc này giống như một kẻ mù chữ tuyệt vọng: “Tại sao tại sao! Tại sao không có em gái dễ thương nào theo đuổi tôi? Tôi không phục a a a a a!”
Phó Chi Dục bịt tai lại, mà tôi che mắt lại, lặng lẽ cách xa Tống Phong một chút, tránh bị chỉ số IQ của cậu ta lây truyền tới.
Khuôn mặt Mạc Dương Dương đỏ rực: “Cho dù, cho dù cậu khen tôi, cậu bắt nạt bạn học cũng là không đúng.”
“Vậy tôi không bắt nạt cậu ta nữa.” Lúc này đầu óc Tống Phong trái lại chuyển động rất nhanh: “Nói như vậy, chúng ta có thể thêm bạn bè không?”
Ôi ôi ôi?
Tôi vẫn chưa kịp nói “không được”, Mạc Dương Dương thẹn thùng gật đầu.
Thế là tôi mở to mắt nhìn bọn họ trao đổi Wechat.
Trong khoảng thời gian này, tôi mưu tính ngăn cản, nhưng Tống Phong lại dùng ánh mắt trong veo ngu ngốc nhìn tôi, nhìn chằm chằm khiến trong lòng tôi sợ hãi, đành phải từ bỏ.
Làm sao đây! Rối tung lên rồi!
CP có thể ít được chú ý, nhưng không thể bất thường được!