Chương 7 - Kế Hoạch Phá Sản Để Trả Thù
Mới vài tháng không gặp, bà ta như già đi cả chục tuổi.
Mái tóc từng nhuộm kỹ không lộ chút bạc, giờ thì trắng quá nửa, đen trắng xen lẫn, trông rất lạ.
Nữ trang ở tai, ở cổ cũng không còn, quần áo từng phẳng phiu giờ nhăn nhúm thấy rõ.
Còn Tiểu Kỳ thì chẳng khá hơn là bao.
Nhìn cô ta hôm nay mà nhớ lại hình ảnh kiêu ngạo trong quán cà phê ngày trước, đúng là một trời một vực.
Cơ thể phát tướng thấy rõ, làn da tái xanh mắt thâm quầng, tóc tai cũng bóng nhờn thiếu chăm sóc.
Chậc, xem ra công ty phá sản rồi thì chẳng ai sống yên ổn cả.
Mẹ chồng cũ thấy tôi, mắt sáng lên, chẳng buồn quan tâm đang bế con, chạy thẳng về phía tôi, miệng chửi om sòm.
Đối mặt với một bà già hơn sáu mươi, tôi chẳng có chút sợ hãi nào.
Tôi đang định chuẩn bị cho một trận “ăn miếng trả miếng” sòng phẳng, thì Diễm Tịnh – đeo kính râm đen – bước tới.
Từ xa cô đã vẫy tay: Tuệ đi thôi, còn nợ cần trả nữa kìa!”
Nghe vậy, mắt mẹ chồng cũ như muốn lồi ra.
Dạo này bà ta sống cùng Trì Hạo, chắc cũng đủ hiểu những tay đòi nợ kinh khủng thế nào rồi.
Tôi và Diễm Tịnh rẽ về phía bãi đỗ xe.
Phía sau là tiếng chửi xé cổ họng.
Nhưng ai quan tâm?
15.
Diễm Tịnh – chuẩn con nhà giàu thứ thiệt – quả nhiên hào phóng, vài chục triệu mà nói cho vay là cho vay liền.
Nhưng tôi không dùng tiền cô ấy để trả nợ.
Tiền tôi có đủ để trả.
Sau khi ly hôn, trách nhiệm trả nợ được phân chia rõ ràng – phần của tôi ít hơn Trì Hạo.
Hơn nữa, tôi còn giữ được một phần tài sản đã chuyển ra từ trước khi ly hôn, đủ để bắt đầu lại từ đầu.
Trì Hạo tính toán được, tính được hôn nhân, vậy sao tôi lại không được phép tính toán lại phần của mình?
Hơn nữa, tôi chỉ đang giữ lại thứ thuộc về tôi.
16
Sau khi trả hết nợ, tôi không vội khởi nghiệp lại.
Tôi cùng Diễm Tịnh đi chơi khắp nơi.
Trước đây vì công việc bận rộn, cô ấy rủ tôi bao lần tôi cũng từ chối, giờ thì thời gian dư dả rồi.
Diễm Tịnh không có chí tiến thủ gì, nhưng khoản ăn chơi thì cô ấy đúng là số một.
Chúng tôi rong ruổi nửa năm, đến tận cận Tết mới trở về.
Bạn bè trong giới của Diễm Tịnh rất nhiều, vừa về là lập tức phải tụ họp.
Tôi đi cùng cô ấy.
Không ngờ, ở đó tôi lại gặp Trì Hạo.
Lúc tôi thấy anh ta, anh đang cúi đầu khom lưng trước một gã béo, cười gượng, mặt đầy nịnh nọt.
Tôi nhận ra người đàn ông kia – từng là đại diện của một trong những nhà cung cấp cho công ty chúng tôi.
Ngày trước ông ta giống như một vị Phật Di Lặc – ai gặp cũng cười tươi rói.
Nào ngờ giờ lại thành ra giống như quỷ La Sát.
Tôi nhớ rõ ngày xưa Trì Hạo từng không ưa ông ta, nói ông này quá khôn khéo, không thật lòng.
Giờ thì hay rồi.
Tôi đứng xa nên không nghe rõ ông ta nói gì, chỉ thấy Trì Hạo cúi đầu thấp hơn nữa.
Rồi ông ta đẩy mạnh vai Trì Hạo sang bên, chỉnh lại áo, bước đi đầy ngạo mạn.
Có vẻ như con đường khởi nghiệp lại của Trì Hạo không mấy thuận lợi.
Đến cả người từng chê cũng phải quỵ lụy cầu cạnh, thật chẳng dễ chịu gì.
Nhưng với tôi, thì là một cảm giác… khoan khoái.
Trì Hạo đứng ngây người một lúc, rồi khom người nhặt gì đó dưới đất, lầm lũi bước đi.
Không ngoái đầu.
Không thấy tôi.
Có lẽ việc tôi chưa vội khởi nghiệp lại là quyết định đúng.
Dù sao thì giới tôi quen cũng chỉ lớn đến thế, càng vội càng dễ va lại người cũ.
Bạn cũ, kẻ thù cũ, sau khi công ty phá sản, ranh giới giữa bạn và thù cũng mơ hồ chẳng rõ.
Tôi quay lại phòng tiệc, thấy Diễm Tịnh đang chăm chú nghe một cô bạn nói gì đó.
Vừa thấy tôi, cô đã vẫy tay gọi.
Tôi ngồi xuống, cô liền ghé tai tôi: “Tao vừa nghe tin – con chim hoàng yến mà chồng cũ mày nuôi chạy mất rồi.
Mà chưa bao lâu lại quay về.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Đã bỏ đi rồi, sao còn quay lại?”
Chẳng lẽ vì ba đứa con sinh ra mà không nỡ?
Cô bạn ngồi cạnh cười chen vào: “Còn không phải là vì mẹ chồng cũ của mày quá đáng sao.
Nghe nói bà ta đem ba đứa nhỏ trả về nhà mẹ đẻ của cô ta.
Không muốn về cũng không được.”
Thật đúng là… một cái kết viên mãn đầy bất ngờ.
17
Sự nghiệp của tôi một lần nữa quay lại đúng quỹ đạo vào năm thứ hai sau ly hôn với Trì Hạo, lúc đó tôi ba mươi chín tuổi.
Không hiểu vì sao, hai năm nay dù Trì Hạo cũng cố gắng làm việc, nhưng sự nghiệp vẫn dậm chân tại chỗ, không chút khởi sắc.
Tôi nghe đâu anh ta biết tôi đã thành lập công ty mới, mẹ chồng cũ lại bắt đầu tới trước công ty tôi mắng chửi.
Bà ta già rồi, cảnh sát cũng không tiện mạnh tay, bảo vệ cũng không dám đụng vào.
Bà ta tìm không ra lỗi nào khác, cứ thế luẩn quẩn mắng tôi là “con gà mái không biết đẻ trứng”, là “đồ xui xẻo”, “ly hôn rồi còn khiến công ty phá sản”…
Những lời đó với tôi chẳng khác nào tiếng gió, chẳng đáng để bận tâm.
Một kẻ nhảy nhót làm trò, tôi không để vào mắt.
Nhưng chính cái hành động ấy lại chọc giận mẹ tôi.
Người mẹ dạy học cả đời, luôn nhã nhặn lễ độ, chưa từng trách tôi một câu khi tôi tay trắng trở về sau ly hôn và phá sản.
Vậy mà khi biết mẹ chồng cũ mắng tôi ngay trước công ty, lần đầu tiên bà buông bỏ vẻ điềm đạm, chống nạnh đứng trước cổng… mắng tay đôi.
Một người đầy bụng chữ nghĩa như mẹ tôi, khi mắng người cũng toàn chiếm thế thượng phong.
Dù mẹ chồng cũ có lắm mồm đến đâu, cũng không đấu lại bà về ngôn từ.