Chương 6 - Kế Hoạch Phá Sản Để Trả Thù

12.

Chắc vì lo con ngoài giá thú không có quyền thừa kế, Trì Hạo đã sớm đưa đứa bé đi làm xét nghiệm ADN.

Giờ thì bản giám định đó lại trở thành chứng cứ chính cho đơn ly hôn của tôi.

Một tuần sau khi công ty tuyên bố phá sản, tôi chính thức đệ đơn ly hôn lên tòa.

Tôi không nói trước với Trì Hạo vì tôi biết anh ta chắc chắn sẽ không chịu ký.

Giờ chúng tôi đang gánh một núi nợ, lúc hưởng thì anh ta đi tìm người khác, lúc khổ sao anh ta có thể dễ dàng buông tha tôi?

Nhưng không sao.

Thế giới này vẫn còn có công lý.

Diễm Tịnh kể rằng hôm Trì Hạo nhận được trát từ tòa, mặt anh ta còn kinh hoàng hơn cả khi nhân tình của anh ta nhận được trát kiện dân sự.

“Mày không thấy được cảnh đó đâu,” cô ấy vừa nằm trên sofa vừa cười, “Mẹ chồng cũ của mày còn bảo anh ta đừng lo, mày chắc chắn không dám ly hôn với anh ta đâu. Không biết bà ta lấy đâu ra cái mặt dày để nói câu đó, cứ như con trai bà là vàng ròng ấy.”

Tôi cũng bật cười: “Tao luôn biết bà ta ít học, nhưng không ngờ lại ít học đến mức độ này.”

Trát từ tòa gửi tận tay con trai, mà bà ta vẫn tưởng tôi đang chơi trò “muốn bắt phải buông” chắc?

Diễm Tịnh lại nhớ đến ả nhân tình: “Mày nói xem, con ba nhỏ đó lần này có bỏ Trì Hạo không?”

“Tất nhiên là có.” Tôi trả lời chắc nịch.

Kẻ từng quen hưởng thụ đường tắt, sẽ không chịu nổi nửa bước đau khổ của đời thật.

Diễm Tịnh bĩu môi: “Mà nó đẻ tận ba đứa rồi, chẳng lẽ không có tí tình cảm nào với con?”

Tôi không có con, Diễm Tịnh chưa kết hôn càng không có.

Chúng tôi thật sự chẳng thể hiểu được cái gọi là “tình mẫu tử thiên liêng” trong truyền thuyết.

Nên với chủ đề này, cũng không tiện đánh giá gì thêm.

13.

Số tiền tôi kiện để lấy lại từ cô ta có thể lấp được một phần lỗ hổng nợ nần.

Nhưng vẫn còn xa mới đủ.

Ngày nào tôi cũng nhận được điện thoại đòi nợ.

Lúc thì xen lẫn với các cuộc gọi đến từ Trì Hạo – thay số liên tục.

Miễn là nghe thấy giọng anh ta, tôi sẽ dập máy ngay.

Nhưng cũng có lúc không kịp tắt, và những gì Trì Hạo nói… lại một lần nữa phá vỡ nhận thức của tôi về anh ta.

Anh ta bảo: “Hứa Tuệ em không tiếc công ty, chỉ để ép anh quay đầu đúng không?

Bây giờ anh nguyện ý quay lại bên em, cùng nhau sống lại những ngày tháng tốt đẹp.”

Anh ta còn nói: “Anh sẽ bảo Tiểu Kỳ rời đi, con cái cũng để bố mẹ anh nuôi.

Anh hứa sẽ không để họ làm phiền đến cuộc sống của em nữa.

Anh thật sự biết mình sai rồi, Tuệ Tuệ… chúng ta bên nhau gần hai mươi năm, em không thể cho anh thêm một cơ hội sao?”

Trì Hạo tính toán cũng khéo đấy.

Cái gọi là “để Tiểu Kỳ rời đi” – chẳng phải chính là muốn tôi tiếp tục cùng anh ta gánh vác thêm một lần khởi nghiệp nữa hay sao?

Lúc đầu nghe còn tức, mắng cũng mắng.

Sau rồi thấy phí công, tôi mặc kệ – trái tai vào, phải tai ra.

Diễm Tịnh nghe xong cũng nổi cáu: “Mẹ kiếp, sao trời không đánh anh ta cho vài tia sét chết luôn cho rồi!”

Tới tận bây giờ, Trì Hạo vẫn còn đang mơ mộng hão huyền.

Không hiểu ai cho anh ta cái ảo tưởng rằng – chỉ cần anh ta chịu quay về, thì tôi sẽ sẵn sàng đón anh ta?

Nực cười.

Tôi đâu phải trung tâm tái chế rác thải.

Đã vì không muốn cho anh ta dễ chịu, mà tôi còn từ bỏ cả công ty, thì làm sao có chuyện tôi quay lại với anh ta?

Khăn giấy trong thùng rác nhà vệ sinh công cộng còn sạch hơn Trì Hạo.

Sau khi công ty phá sản, có nhiều đêm tôi nằm mơ mà nghĩ – nếu như năm xưa tôi yếu đuối hơn một chút, nếu tôi bớt căm hận, nếu tôi là kiểu nữ chính “sáng suốt” trong tiểu thuyết, thì kết cục của tôi có lẽ sẽ là ly hôn, chia đôi tài sản.

Tôi sống cuộc sống của tôi, anh ta sống cuộc sống của anh ta.

Có khi tôi còn tưởng tượng, sau khi ly hôn, Trì Hạo sẽ như người bị mất hồn, cuối cùng nhận ra người anh ta yêu nhất vẫn là tôi, rồi đau khổ sống nốt quãng đời còn lại.

Nhưng đời thực không phải tiểu thuyết.

Trì Hạo chưa từng có “người yêu nhất”.

Ngay cả chuyện anh ta ngoại tình để tìm kiếm sự mới mẻ, cũng đủ chứng minh người anh ta yêu nhất – vĩnh viễn là cái cảm giác mới mẻ ấy.

Kẻ nắm lợi thế trong tay, chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối khi mất đi thứ họ đã không còn cần nữa.

Thứ họ cảm thấy… chỉ là nhẹ nhõm.

Một kiểu nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng thoát khỏi được quá khứ nhếch nhác của chính mình.

Tôi quen anh ta từ khi còn trẻ.

Tôi đã chứng kiến hết thảy những chật vật, thua thiệt của anh ta thời thanh niên.

Còn người phụ nữ kia thì khác.

Cô ta chỉ thấy được vẻ rạng rỡ khi anh ta đã thành danh.

Bây giờ, chỉ khi Trì Hạo mất đi thứ mà anh ta quý nhất – tiền bạc và danh vọng – anh ta mới thực sự hối hận.

Một nỗi hối hận khắc sâu vào tận xương tủy.

Sẽ ám theo anh ta… suốt cả cuộc đời.

14.

Bằng chứng Trì Hạo ngoại tình quá rõ ràng.

Dù anh ta có không muốn, thì cuộc hôn nhân này vẫn phải kết thúc theo quyết định thi hành cưỡng chế của tòa.

Tôi bước ra khỏi phòng xử án, liếc thấy Trì Hạo đang gục đầu ôm mặt trên bàn, khóc không thành tiếng.

Tuổi trung niên phá sản, nợ nần chồng chất, trên có mẹ, dưới có ba đứa con – trong ngoài bảy tám cái miệng phải nuôi.

Tôi đã tốn nửa đời người để sống cùng người đàn ông này.

Cuộc sống của chúng tôi, tuy có những năm tháng ngọt ngào sau này, nhưng chẳng thể nào bù lại hết những năm tháng đắng cay trước đó.

Tôi thu hồi ánh mắt, tiếp tục sải bước ra cửa tòa án.

Ra đến cổng, tôi nhìn thấy mẹ chồng cũ và ả nhân tình tên Tiểu Kỳ.

Mỗi người bế một đứa con.

Hai khuôn mặt đều nhợt nhạt, đứng một trái một phải, giữa họ là một khoảng cách rõ ràng – xem ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu không mấy êm đẹp.

Lạ thật.

Mẹ chồng tôi trước đây khao khát có cháu nội đến vậy, còn đây là người phụ nữ đã sinh cho bà ta ba đứa “cháu vàng” cơ mà.