Chương 4 - Kế Hoạch Hoán Đổi Đêm Tân Hôn
Nghe xong ta hơi thất vọng—
nói vậy tức là trên người chẳng có đồng nào.
Ở quê, người ta hứa thưởng thì mười lần hết chín là bốc phét.
Ta lại mất hứng.
Nhìn quần áo nó còn khá đẹp, ta đưa tay mò thử xem có gì giấu trong người.
“Ngươi làm gì?”
Ta vội đặt tay lên môi ra hiệu im lặng.
Đúng lúc đó, ngoài rèm vang lên tiếng nói:
“Ta nghe có động tĩnh, đừng nói có đứa nào chạy rồi nhé?”
“Không thể! Ta buộc dây chặt lắm, bảy thước tráng hán cũng không tự giải ra nổi!”
Hắn nói đầy tự đắc.
Ta liếc nút dây trên tay đứa bé.
Quả thật buộc cực kỳ chặt.
“Ta vẫn không yên tâm, đi ra sau kiểm tra một lượt.”
Ta lập tức chui vào đám trẻ con, giấu mình kín mít.
“Kỹ quá đấy.”
Tên kia càu nhàu rồi đứng dậy.
Khi rèm bị vén lên, ta chỉ ló hai con mắt đen sì, núp sau hai đứa khác.
Hắn liếc ta một cái rồi phẩy tay đi.
“Không có ma nào, đi đi.”
Trước khi đi còn tiện chân đá ta một cái.
Không đau mấy.
Nhưng ta… rất thù dai.
13
Ta luôn mang theo một con dao găm,
không biết trộm của ai trên đường.
Thằng bé trông lanh lợi, gan cũng lớn.
Ta dùng dao cắt dây trên tay nó,
còn dây chân thì để nó tự tháo—
ta muốn xem thử cái nút kia có như lời bọn kia khoe không.
Ta nghĩ đến cảnh bọn buôn người quay lại, thấy xe trống trơn,
chắc giận đến phát điên.
Nghĩ thôi ta đã thấy hả lòng.
Ta cắt dây của tất cả bọn trẻ.
Ngay lập tức xe ngựa hỗn loạn.
Dù xe chạy nhanh vẫn có đứa liều nhảy xuống.
Chỉ cần rời khỏi cỗ xe này mới còn đường sống.
Một đứa nhảy, cả đám nhảy theo.
“Đằng sau chắc có chuyện, ngươi đi xem đi!”
Ta nhìn thằng bé vẫn cố tháo dây chân mà còn hét ta cắt giúp,
cũng phải phục gan nó.
Tên kia buộc dây quả thật cao tay.
Rèm bị vén lên.
Ta túm tay thằng bé, kéo nó nhảy xuống xe.
Dây chân còn chưa gỡ,
nó rơi xuống đất mà kêu “bịch bịch bịch” liên tục.
Xe ngựa đã chạy xa vài trượng.
Gã buôn người trong thùng xe nhìn thấy xe trống trơn,
quả nhiên giận tím mặt, la lên:
“Dừng lại! Mau dừng lại! Chúng chạy hết rồi!”
Lúc này mà không chạy thì đợi đến khi nào?
Ta vừa nhấc chân định chuồn, đã bị thằng bé kia túm chặt mắt cá.
Nó nghiến răng nghiến lợi:
“Mau cởi giúp ta!”
Chết rồi, suýt nữa quên mất nó còn đang bị trói.
Nhìn bọn buôn người sắp ập tới nơi, ta đành cúi xuống gỡ dây cho nó.
Ngàn cân treo sợi tóc, dây rốt cuộc cũng được tháo xong.
Thằng bé liền buông tay.
Ta nhân lúc nó chưa kịp phản ứng, đẩy mạnh một cái về phía tên buôn người,
còn mình thì chui tọt vào bụi cây.
Khi ấy, xe ngựa cũng vừa kịp dừng.
Một tên giữ chặt thằng bé, một tên thì chạy quanh tìm người.
Cuối cùng chửi um lên:
đám “thỏ con” bị ta thả cho chạy nhanh như gió,
ngoài đứa trong tay chúng, chẳng tóm lại được ai.
Trông chúng tức đến đỏ bừng cả mặt, lòng ta khoan khoái vô cùng.
Không có nửa điểm áy náy với thằng bé kia.
Dù sao, nếu không có ta, nó cũng đã ở trong tay chúng rồi.
Huống hồ ta còn cứu không ít người.
Nương ta thường bảo:
“Làm việc thiện, ắt có phúc báo.”
Hôm nay ta làm được một việc tốt, trong lòng đắc ý vô cùng.
Chỉ là, sự thật chứng minh, lời nương nói… cũng không phải lúc nào đúng.
Hai tên buôn người hậm hực, bèn định tiếp tục áp giải thằng bé lên đường.
Nào ngờ thằng bé đột nhiên đưa tay chỉ thẳng vào chỗ ta trốn:
“Ở đó còn một đứa!”
Giọng điệu nghiến răng ken két, như thể ta mới là hung thần ác sát.
Lạy ông trời, sao người tốt chẳng có báo,
ngược lại còn bị kẻ vong ân bội nghĩa bán đứng thế này!
Ta quay đầu bỏ chạy.
Nhưng sự đời vốn không như người ta mong muốn.
Tên buôn người kia chạy nhanh không tưởng,
chỉ mấy bước đã ôm ngang hông vác ta lên.
Cúi đầu nhìn hai cái chân lơ lửng của mình,
ta càng thêm xác định —
là hai cái chân ngắn củn này đã hại ta.
14
Thằng bé lại bị trói.
Ta cũng thế.
Lần này ta thật sự hiểu thế nào là “trói chặt như gông xiềng”.
Miệng hai đứa đều bị bịt kín.
Một đứa ngồi trước đánh xe, một đứa canh chừng phía sau.
Thằng bé trừng mắt nhìn ta, căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cứ như thể ta mới là kẻ hại nó ra nông nỗi này.
Trong lòng ta thầm bĩu môi:
nó vốn đã bị bắt trước mà!
Người bị hại chân chính rõ ràng là ta đây này.
Chỉ tiếc miệng bị nhét vải, ta có muốn phun nước bọt cũng không phun được.
Ta dứt khoát dựa vào vách xe nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không biết xe lắc lư bao lâu,
ta lại thật sự ngủ mất.
Tỉnh dậy, xe vẫn còn chạy,
chỉ là tên ngồi trong thùng đã xuống đâu mất rồi.
Có lẽ hắn cho rằng hai đứa trẻ chúng ta chẳng có gì đáng lo.
Nghĩ cũng đúng.
Bao nhiêu đứa đã trốn sạch, chỉ còn lại hai đứa ngu nhất.
Thằng bé vẫn trợn trừng mắt nhìn ta.
Ta “xoẹt xoẹt” vài cái, đã nhổ được miếng giẻ trong miệng ra.
“Ngươi trừng mắt lâu như vậy không mỏi à? Mắt có bị chuột rút không?”