Chương 3 - HỮU TÌNH MẬT Ý

10.

Lễ cập kê của ta cuối cùng cũng không thể tổ chức.

Hoàng Thượng băng hà, thái tử kế vị, Thái Hậu trợ giúp.

Trên dưới cả nước cấm lễ nhạc một năm, vương thất quý tộc giữ đạo hiếu ba năm.

Ta và Quý Hằng đều trở nên bận rộn, vô số ánh mắt trong sáng ngoài tối nhìn chằm chằm vào vị trí cao nhất kia.

Huynh đệ và con nối dõi của tiên hoàng cũng không nhiều, nhưng chỉ kém một bước thôi, sao lại có người cam tâm ở dưới người khác chứ.

Đám đại thần cân nhắc xem nên đứng về phía nào, lại một nửa phân chia triều đình thành những nhóm nhỏ.

Mấy con só¡ con ở biên cương lại muốn ngo ngoe động đậy, muốn thừa dịp căn cơ hoàng đế còn chưa vững, cắn thêm một miếng thịt.

Bề ngoài ta và Quý Hằng không có quan hệ gì với nhau, ngược lại, ta thường dùng thân phận chất nữ tiến cung an ủi Thái hậu để gặp Hoàng Thượng mấy lần.

Ta và Quý Hằng âm thầm hợp tác với nhau, so với trước kia lại càng thêm ăn ý.

Thông tin của Ám các chính là một con đường tắt, ta và hắn khôi phục cách thức ở chung trước đó, Quý Hằng cũng dần có thói quen buổi tối không đóng cửa sổ.

Nhưng hắn đã quên, đối với ta mà nói, đóng cửa sổ hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

Chẳng hạn như lần đó.

Ta vừa mới từ trong cung trở về, nhận được tin tức mới, quay đầu lại đi tìm Quý Hằng.

“Quý Hằng, An Khánh vương có hành động lạ.”

Ta đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra, nhìn thấy Quý Hằng đang tắm rửa.

Hắn hoảng sợ đứng lên nhưng ngay lập tức cảm thấy không đúng, lại ngồi xuống:

"Ra ngoài!”

Ta không biết phải làm sao: "A. . . Ta. . . Không phải. . ."

"Ra ngoài! ! !" m thanh như sắp nổ tung.

Ta lui ra ngoài ngay lập tức, còn cẩn thận đóng cửa sổ lại.

Quý Hằng hắn… Khụ…. Trắng quá đi……

Ta không nhịn được sờ lên mặt mình, quả nhiên là nóng hổi.

Ta tựa người vào cạnh cửa sổ, thầm đọc tâm pháp, hít thở một lúc lâu mới đem trái tim đang cuồng loạn của mình bình tĩnh lại.

Quý Hằng gõ gõ cửa sổ, ra hiệu cho ta vào trong.

Hắn mặc một bộ trang phục kín đáo, chỉ có vành tai đang đỏ kia tiết lộ tâm tình của hắn.

Hắn cúi đầu đưa trà cho ta, không dám nhìn mặt ta.

Dáng vẻ như vậy có hơi giống cô vợ nhỏ tủi thân vì bị sỉ nhục.

Một suy nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu ta, chẳng lẽ hắn đang bảo vệ trinh tiết vì Hoàng Thượng.

Một khi đã nghĩ như vậy, sẽ không thể nào ném nó ra khỏi đầu được nữa.

Ta uống một hớp trà để che đi sự lúng túng, thuận tay đưa tình báo cho hắn.

Hắn không mở tình báo ra xem mà nhìn chằm chằm vào cổ tay ta, giọng khàn khàn: “Cái vòng tay san hô này của nàng…”

“Cái này ấy hả, hôm nay vào cung Hoàng Thượng tặng cho ta.”

Ta sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Nói là quà cập kê của ta. Hắn nói mặc dù không thể tổ chức yến hội, nhưng đã là ngày sinh nhật thì quà vẫn phải có.”

“Hắn…. Không nói chuyện gì khác sao?” Giọng nói của Quý Hằng không còn lưu loát.

Ta nhớ lại một lúc: “A, còn bảo một câu, đợi mọi chuyện ổn định sẽ cảm ơn ta đàng hoàng.”

“Hắn có bảo sẽ cảm ơn thế nào không?” Quý Hằng truy vấn.

"Không có."

Ta nhớ đến câu nói đùa trước đó, mồm nhanh hơn não, trêu ghẹo nói, “Đơn gỉan là mấy món đồ trang sức châu báu gì đó thôi, nhiều nhất là phong ta làm Quận chúa, cũng không thể đưa vị trí Hoàng Hậu cho ta ngồi đúng không?”

Bát trà rơi xuống đất, vỡ tan tành, sắc mặt Quý Hằng trắng bệch.

Ta không nhờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, không khỏi ảo não.

Haizzz, đều là người si tình, không nên mau mồm mau miệng như vậy nữa.

“Khụ, cái đó, ta đi trước….” Ta ở không nổi nữa, đứng dậy muốn rời đi.

"Chờ chút!"

Quý Hằng đứng lên đến bắt lấy ống tay áo của ta, hắn sốt ruột nói: “Nàng đừng đồng ý.”

“Gì cơ?” Ta không hiểu hỏi lại.

Quý Hằng siết chặt ngón tay ta, nhìn ta nói: “Nếu, nếu có một ngày hắn thật sự mở lời, nàng có thể, đừng đồng ý…..”

Đôi mắt hắn như mực, mang theo ánh sáng khát vọng.

Ta suýt nữa đã tưởng rằng, người Quý Hằng thích là ta.

Nhưng có lẽ là do tình bạn bao năm của chúng ta, hắn sợ ta thành vật hi sinh chính trị.

Hắn vẫn tri kỷ như vậy, tri kỷ đến mức khiến ta khổ sở suy nghĩ, vì sao phần tri kỷ này lại không chỉ thuộc về một mình ta.

Ta nghe thấy mình trả lời: “Được.”

Sau khi ta trở về phủ, Bình An kéo tay ta đi xem quà sinh nhật các phủ gửi tới.

Quà của Quý Hằng đặt ở phía trên cùng.

Ta mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc hải lam trong suốt sáng long lanh.

Bình An kinh ngạc không thôi: “Chiếc vòng này thật xinh đẹp! Là màu tiểu thư thích nhất, màu xanh dương!”

Ta tháo chiếc vòng san hô ra, đeo chiếc vòng này vào.

Giơ tay nhìn nó dưới ánh nến, phát sáng giống như đang trừng phạt ta vậy, khóe mắt rưng rưng: “Đúng vậy, thật sự rất đẹp.”

11.

Đông đi xuân tới, ba năm để tang đã qua đi, những tiếng bàn tán trong triều về việc lập Hoàng Hậu ngày càng nhiều thêm.

Hoa đào trong Ngự hoa viên nở rực rỡ, xinh đẹp vô cùng.

Thái Hậu đang nói chuyện với ta: “Thật sự không gả sao?”

“Không gả.”

Ba năm qua Hoàng Thượng đã hỏi ta, Thái Hậu cũng hỏi ta, ngay cả cha mẹ ta cũng vậy, nhưng câu trả lời của ta vẫn luôn chỉ có một.

Thái Hậu uống một hớp trà, chậm rãi nói: “Thật đáng tiếc, xưa nay con vẫn rất thông minh, tác phòng làm việc hai năm nay cũng chững chạc hơn rất nhiều. Nếu con làm Hoàng Hậu, ai gia cũng sẽ bớt lo lắng rất nhiều việc.”

Ta ung dung cười một tiếng: “Con đã đồng ý với sư phụ sẽ tiếp quản Ám các, đó là chức trách của con. Làm gì có ai ban ngày làm Hoàng Hậu, ban đêm leo tường ra ngoài đi làm nhiệm vụ chứ.”

Thái Hậu không trả lời vấn đề này mà chỉ vào cái hà bao ta mang theo trên người: “Con thích Quý Hằng đúng không?”

Bà vẫn luôn biết rõ, trong hà bao là chiếc vòng tay Quý Hằng tặng cho ta.

Tay ta khựng lại một chút, sau đó thẳng thắn thành khẩn đáp: “Dạ.”

“Cũng là một đứa trẻ tốt.”

Thừa Hinh cũng rất thích hắn, gần đây vẫn luôn đến làm phiền ta, muốn ta ban hôn cho. Chỉ là Hoàng Thượng vẫn luôn không đồng ý, con đoán vì sao?”

“Để Quý Hằng làm một phò mã nhàn rỗi không có chức quan thật sự quá đáng tiếc.”

Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu để Thừa Hinh biết được Quý Hằng là tên đoạn tụ, theo tính cách của nàng ta, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn gì, đến lúc đó chỉ sợ Quý Hằng sẽ phải ngồi tù, liên tục gặp khó khăn.

“Ta vẫn luôn nói rằng con và Hoàng Thượng rất hợp nhau, luôn nghĩ hai đứa có thể đến với nhau, nhưng con vẫn luôn không đồng ý.”

Thái Hậu cười đến rực rỡ, “Hoàng Thượng không lấy được con, Thừa Hinh cũng không thể gả cho Quý Hằng, vừa khéo như vậy thì con và Quý Hằng ghép thành một đôi đi. Như vậy thì con đồng ý không?”

Ta nghĩ đi nghĩ lại, dường như chỉ có lợi mà không có hại với mình, cuối cùng cũng gật đầu: “Được ạ.”

Ngày thứ hai sau khi thành thân, ta và Quý Hằng lập ra một bản giao ước, khi Hoàng Thượng tự mình nắm quyền, hai chúng ta sẽ hòa ly trong hòa bình.

Ta nghĩ, lúc đó Hoàng Thượng đã có khả năng bảo vệ Quý Hằng, Quý Hằng sẽ không cần phải núp sau lưng ai đó, tình cảm sâu đậm cũng không thể nói cùng ai.

Ngày hôm đó gió rất to, làm mắt ta mờ đi, không nhìn thấy rõ nét mặt của Quý Hằng.

Ta chỉ nhớ hắn nhìn bản giao ước rất lâu, cuối cùng không nói một lời.

Cửa hàng son phấn bọn ta điều tra quả nhiên là có vấn đề, đấy là tác phẩm của An Khánh Vương.

Hắn ta muốn dùng son phấn để hạ độc mãn tính, từng bước một hạ bệ quan lại trong kinh thành, nhưng không ngờ lại bị bọn ta phát hiện ra.

Vì vậy An Khánh Vương quyết định được ăn cả n g ã về không, khởi binh mưu phản.

Quý Hằng được Hoàng Thượng ban cho kim bài, mang theo quân đội đi dẹp loạn.

Ta đứng trên cửa thành, nhìn hắn mặc áo giáp xanh ngồi trên lưng ngựa, dáng người nổi bật, xuất chúng.

Khi ra khỏi cửa thành, hắn quay đầu lại vẫy tay với ta.

Bình An đứng bên cạnh an ủi ta: “Cô gia nếu biết được tiểu thư đang chờ ngài ấy, chắc chắn sẽ bình an quay trở lại.”

Thật thú vị, nhưng ta là kiểu người sẽ chờ đợi ai đó sao?

12.

Lúc ta xuất hiện trước mặt Quý Hằng, hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười.

Hắn sai người đi sắp xếp chỗ cho Bình An, sau đó đặt chiếc khăn nóng đã chuẩn bị sẵn vào tay ta: “Đi đường vất vả rồi.”

Hắn nhìn ra nghi ngờ của ta, cười giải thích: “Nếu nàng mà không đến thì sẽ không phải nàng nữa.”

Ta cắn răng, hiểu rõ nhau quá cũng không tốt mà.

Chẳng có tí cảm giác bất ngờ nào.

“An Khánh vương khởi binh vội vàng, hậu phương chắc chắn có vấn đề. Ta đã cho người đi tra xét, có lẽ cần hai ngày nữa. Hắn ta khởi binh quá đột ngột và bí ẩn, Ám các nhận được tin tức cũng không nhanh hơn các trạm cảnh báo, chỉ có thể chờ đợi và xem tình hình thôi.”

Ta chỉ vào bản đồ, giải thích với hắn. Lúc ta tới, ta đã đi một con đường hoàn toàn khác với hắn để thu thập các tin tức khác trước.

“Phòng thủ hai ngày không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ tốc độ hành quân của hắn ta quá nhanh, cứ theo tốc độ như vậy, chỉ sợ…”

Quý Hằng với ta trao đổi ánh mắt.

Ta hiểu ý của hắn, có nội gián.

Cái này ta rất quen thuộc, ta nở nụ cười: “Vậy giao cho ta đi, xử mấy con chuột trong cống ngầm này, là sở trường của Ám các bọn ta.”

Nói xong chính sự, ta vươn vai một cái, một đường bôn ba như vậy thật sự có hơi mệt mỏi, “Vậy ta đi trước….”

“Chờ đã.”

Quý Hằng tiến lên ngăn ta lại, “Ta có một chuyện muốn hỏi nàng.”

“Ngươi hỏi đi.” Ta ngáp một cái.

“Cái hôm thành thân ấy….. Vì sao nàng lại nói ta là…. đoạn tụ? Nàng nghe thấy tin đồn nhảm này ở đâu thế?”

“Tin đồn nhảm?”

Miệng ta há hốc gần như không khép lại được: “Ngươi không phải sao?”

Quý Hằng dở khóc dở cười: "Đương nhiên là không phải rồi!"

Ta ngạc nhiên: “Vậy lần trước ở biên thành, ngươi và tên tiểu…..”

Quý Hằng vội vàng xua tay giải thích:

“Bọn ta không làm gì cả! Hôm đó vừa vào trong phòng ta đã ngửi thấy mê hương nên giả vờ dính chưởng. Hóa ra tình nhân cũ của tên tiểu quan mới chính là người liên hệ, hắn ta ném ta vào một phòng khác, còn hắn với tên tiểu quan kia thì ở chung một phòng. Bọn họ nói chuyện tình báo với nhau, sau đó bắt đầu….. Bởi vì quá ồn nên ta phải điểm huyệt tai của mình, sau đó chẳng nghe được gì cả.”

Ta thốt lên: “Vậy ngươi và Hoàng Thượng…..”

Quý Hằng tuyệt vọng: “Ta và Hoàng Thượng lại càng không có gì!”

Ta càng thêm bối rối: “Vậy hai ngày hai đêm ở bãi săn?”

“Lúc đó Hoàng Thượng bị ám sát, hắn giả vờ bị thương, để không bị lộ tẩy, chỉ có thể để ta giả vờ chăm sóc để dụ kẻ địch ra.”

Quý Hằng nói, hình như đã nhận ra nhiều điều: “Cho nên mỗi lần nàng nhìn thấy ta đi tìm Hoàng Thượng thì luôn tìm cớ rời đi, là bởi vì nàng cho là ta thích Hoàng Thượng?”

Ta bị lộ bí mật, vò vò góc áo nhỏ giọng nói: “Ai bảo mỗi lần ngươi nghe thấy Hoàng Thượng muốn lập ta làm Hoàng Hậu thì sắc mặt lại khó coi như vậy, lại thêm chuyện trước đó, đương nhiên ta sẽ nghĩ…”

Quý Hằng cuống lên, thốt ra: “Đó là bởi vì ta thích nàng! Ta sợ nàng thích Hoàng Thượng sợ nàng vào cung, sợ nàng gả cho hắn!”

Ta đã hoàn toàn choáng váng.

Quý Hằng sợ ta nghe không rõ, tiến lên một bước, cầm tay của ta, giống như lập lời thề: “Ta thích nàng, từ nhỏ đến lớn, từ đầu đến cuối cũng chỉ thích nàng.”

“Vậy, vậy sao chàng không nói sớm….”

Nghĩ đến tâm trạng lên xuống nhiều lần như vậy của mình, mũi hơi nghèn nghẹn, không kìm được nước mắt.

Quý Hằng ôm lấy ta, giúp ta lau nước mắt:

“Trước đây không dám nói, muốn đợi nàng lớn hơn một chút, hiểu rõ về ta hơn. Sau này là không dám nói, nàng cứ luôn như gần như xa, khiến cho ta không nắm chắc được tâm ý của nàng.”

“Ta đã từng nghĩ, tỏ rõ với Thái Hậu tâm ý của ta, cho dù phải ép nàng ở bên lại bên cạnh, ta cũng thực sự không muốn nàng vào cung gả cho Hoàng Thượng. Nhưng nàng lập một bản giao ước như vậy, ta nghĩ có lẽ nàng thật sự không thích ta, cho nên đành phải từ bỏ.”

“Nhưng nàng đã đến đây. Ta vẫn luôn có một chút hy vọng, có lẽ nàng có một chút tình cảm với ta. Tình huống lần này hung hiểm, ta sợ nếu không hỏi, dù có ch*t cũng vĩnh viễn không thể an tâm được.”

Quý Hằng nhẹ giọng hỏi: “Vì vậy, nàng, có thích ta không?”

Giọng nói của ta khàn khàn: “Ừ, thích. Ta vẫn luôn thích chàng.”

“Tốt quá rồi.” Quý Hằng thở phào, ôm ta vào lòng, “Tốt quá rồi….”

Tiếng tim đập của hai chúng ta quá lớn, khiến ta cảm thấy như tim mình như sắp nổ tung.

Khoảnh khắc hiểu được tâm ý của nhau thật sự quá tuyệt vời, trong chốc lát, cả hai chúng ta đều không nỡ buông nhau ra.

“Đại nhân! Có tin báo!”

“Á, xin lỗi đại nhân! Hai người cứ tiếp tục ạ!”

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại với tốc độ quá nhanh, tới lúc ta phản ứng lại, theo bản năng đẩy Quý Hằng ra.

Quý Hằng lại nắm lấy tay ta, ghé vào tai ta thấp giọng cười nói: “Đừng xấu hổ, nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng mà.”

Hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ ‘phu nhân’.

“Ta chỉ sợ chàng vứt hết mặt mũi trước mặt thuộc hạ thôi.”

Ta không cam lòng chịu thua, nghiến răng nói từng chữ, “Phu quân.”

Nhìn đi, lần này mặt hắn còn đỏ hơn cả ta rồi.

13.

Trận chiến với An Khánh vương, tuy bọn ta chiếm ưu thế nhưng lại không phải không có hung hiểm.

Từ nhỏ An Khánh vương đã xuấy chinh, rất giỏi dẫn quân ra trận.

May mà trong thành này có ta, mà ta có một người cha giỏi đ á nh trận nhất trong triều.

Cha ta vòng ra phía sau cắt đứt hoàn toàn nguồn tiếp tế của An Khánh vương, mà mật thám An Khánh vương cài cắm bên người chúng ta cũng bị ta loại bỏ sạch sẽ.

Hắn ta luống cuống, chỉ có thể liều lĩnh tấn công.

An Khánh vương trời sinh mang thần lực, dẫn người mạnh mẽ phá cửa thành, trong lúc chiến đấu trên đường phố, hắn bị bọn ta tấn công từ cả hai phía.

Ta cầm trường kiếm gi*t mấy người, quay đầu nhìn thấy Bình An dùng một cây thương dài quét n g ã mười mấy tên binh sĩ, cực kỳ uy phong mạnh mẽ.

Quý Hằng không ở bên cạnh ta, ta tin hắn có thể thắng, giống như hắn tin tưởng ta có thể bình an vô sự.

Từ trước tới nay, quan hệ của hai chúng ta chưa bao giờ là bảo vệ và được bảo vệ, từ đầu đến cuối, ta và hắn đều là những chiến hữu tin tưởng lẫn nhau.

Quý Hằng đã dốc hết sức lực, tuy bả vai bị thương nhưng vẫn thành công bắt sống được An Khánh vương.

Hoàng Thượng cảm kích công lao của hắn, phê chuẩn cho hắn nghỉ phép để dưỡng thương cho tốt.

Cha ta kiểm tra xong quay trở về, nhìn chằm chằm Quý Hằng đang dựa lưng vào giường một lúc lâu.

Lúc chúng ta thành hôn, cha ta không trở về được, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau.

Quý Hằng lấy ra thái độ, khiêm tốn ấm áp nhất: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ.”

Trông Quý Hằng có vẻ rất ung dung, nhưng ở chỗ cha ta không nhìn thấy được, bàn tay không bị thương của chàng đang nắm chặt lấy tay ta.

Cha ta hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là thằng nhóc mà con thích? Trông cũng được đấy, công phu vẫn còn hơi kém, trận chiến thế này mà cũng có thể bị thương.”

Ta sợ cha ta làm khó Quý Hằng, lên tiếng bảo vệ: “Cha.”

Cha ta tức g¡ận đáp: “Quên đi, dù sao cũng đã gả rồi.”

Cha ta đột nhiên đi đến trước mặt ta, cười rạng rỡ: “Khuê nữ, cha muốn bàn bạc với con một chuyện. Khi trở về thì tạm thời đừng ra khỏi kinh thành.”

Ta đặc biệt cảnh giác: “Cha muốn làm gì?”

Cha ta có chút ngượng ngùng: “Con ở lại kinh thành, để mẹ con đến biên cương ở với cha hai năm thôi! Cũng cho cha hưởng thụ chút hạnh phúc gia đình.”

Ta im lặng: “Hạnh phúc gia đình không phải được dùng như thế mà cha.”

Cha ta đã sớm chìm đắm trong tưởng tượng của mình, cực kỳ vui mừng:

“Không sao, cho dù cha nằm mơ cũng nghĩ tới việc con lấy chồng để có thể đón mẹ con về đấy. Cha phải đi viết tấu chương cho Hoàng Thượng ngay mới được!”

Cha ta hoàn toàn không để ý tới ta, hí ha hí hửng chạy mất.

Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm, dựa vào người ta.

Ta nghĩ là vết thương của chàng bị đ *a u, ân cần hỏi: “Không thoải mái sao?”

Hắn lắc đầu, ôm eo ta, ghé tai nói nhỏ: “Ta cũng muốn được hưởng hạnh phúc gia đình, cái loại mà con cháu đầy nhà ấy.”

“Chúng ta nên động phòng thôi, phu nhân.”

[HOÀN]