Chương 2 - HỮU TÌNH MẬT Ý
5.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Hằng, hắn vẫn là một đứa nhỏ gầy còm, đâu có điểm nào giống với thiếu niên phong lưu tuấn tú bây giờ chứ.
Tướng quân trấn thủ ở biên cương, nhất định phải để gia quyến ở kinh thành, một là để làm con tin, hai là để lưu lại huyết mạch.
Cha mẹ ta tình cảm sâu đậm, trước khi thành thân, cha ta đã lập lời thề tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.
Lúc mẹ sinh ta ra, đ *a u một ngày một đêm, cha ta đ *a u lòng, cộng thêm việc chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên chỉ có một nữ tử là ta.
Năm ta lên sáu, cuối cùng mẹ ta cũng không chịu đựng nổi mấy lời phàn nàn cáo trạng vì sự nghịch ngợm của ta nên đã một cước đá ta vào tuần phòng doanh.
Thống lĩnh tuần phòng doanh là đồng nghiệp trong quân với cha ta, ông rất nghiêm túc, có khả năng chiến đấu xuất sắc, am hiểu nhất là trị mấy đứa trẻ trêu mèo chọc chó không nghe lời như ta.
Lần đầu tiên ta gặp Quý Hằng là ở chỗ này.
Quý Hằng tới chỗ này không phải vì không nghe lời mà là vì cơ thể yếu đuối, thường xuyên bị bệnh nên mới bị cha hắn đưa tới nơi này.
Tuy hắn lớn hơn ta hai tuổi nhưng cái đầu còn không to bằng ta, ngay cả thể lực và kỹ năng cũng không bằng ta.
Ta luôn không biết nặng nhẹ, lúc hai người một tổ luyện tập, chỉ sau mấy chiêu, Quý Hằng đã bị ta đ á nh cho mặt mũi bầm dập.
Nhưng hắn lại rất bướng bỉnh, so với những đứa trẻ cùng tuổi, cho dù hắn có bị đ á nh bị thương cả người, hắn cũng sẽ cắn răng không rên một tiếng.
Ta có hơi không đ á nh lòng: “Ta nhẹ tay hơn nhé?”
Quý Hằng lau mặt, bình tĩnh nói: “Không cần.”
Kiểu tính cách thấy quan tài cũng không đổ lệ này khiến ta sâu sắc cảm nhận được, người này có thể sống chung được với ta.
Vì để giữ lại vị bằng hữu tốt này, ta về lục lọi nhà kho nhỏ của cha, lôi hết đống th uố c trị thương tốt nhất mà cha ta cất giấu ra, tính thêm cả mấy đơn th uố c dược thiện mà cha tìm cho mẹ nữa, gói hết thành một bao to đưa cho Quý Hằng.
Hy vọng có thể giúp hắn khỏe mạnh hơn.
Có thể chịu đòn tốt hơn.
Nhưng cho dù là th uố c hay dược thiện thì cũng không có hiệu quả nhanh như vậy, hắn vẫn gầy yếu như cũ.
Nhiều lúc ta đã nghĩ rằng, nếu thực sự không được thì sau này ta sẽ bảo vệ hắn.
Ta cứ tưởng rằng tình bạn này của chúng ta sẽ kéo dài lâu hơn nữa.
Không bao lâu sau, cha hắn phát hiện ra rằng, đưa Quý Hằng đến tuần phòng doanh không chỉ không rèn luyện được sức khỏe cho hắn, ngược lại càng có nhiều các vết bầm tím trên cơ thể gầy yếu của hắn.
Thiếu sư đại nhân chỉ sợ không đợi được ngày con trai khỏe mạnh thì ngay cả con cũng không còn nữa nên quyết định đưa Quý Hằng rời khỏi tuần phòng doanh, tiến cung làm thư đồng.
Vì thế ta còn cảm thấy tiếc hận, cảm thấy không có người này nên tuần phòng doanh trở nên vắng vẻ biết bao.
Có điều, chẳng bao lâu sau, cha ta gửi tới một lá thư, mang ta đến biên cương.
Ở nơi đó, ta gặp lão các chủ của Ám các, ông ấy thấy ta căn cốt thanh kỳ (*) nên nhận ta làm đồ đệ, dạy ta bản lĩnh thực sự.
Việc học quá nặng nề và phức tạp, ta cũng quăng luôn người đồng bọn bướng bỉnh không chịu khuất phục đó ra sau đầu.
(*): ý là xương rất đặc biệt, rất có khả năng trở thành cao thủ võ thuật, từ này thường được sử dụng trong tiểu thuyết võ hiệp.
Gặp lại Quý Hằng cũng đã là bảy năm sau.
Sư phụ dẫn ta đi làm nhiệm vụ đầu tiên, người đưa tình báo đến là Quý Hằng.
Thời gian bảy năm cũng đủ khiến cho thiếu niên thay da đổi thịt, biến hắn trở thành kiểu người mà chỗ nào ta cũng thích.
Chỉ là khung cảnh của cuộc gặp gỡ này không được tốt đẹp cho lắm.
Hắn ngọc thụ lâm phong, thiếu niên khí phách.
Còn ta quần áo tả tơi, giống hệt một tên ăn mày.
Có hơi thảm.
6.
Sư phụ cố ý thả ta tới đây luyện tập, giật dây để ta và Quý Hằng gặp mặt, còn bản thân thì vui tươi hớn hở rời đi.
Bảy năm không gặp, bảo ôn chuyện thì thật không biết nên nói từ đâu.
Ta đ á nh vỡ bầu không khí lúng túng này, nhìn bàn ăn bắt đầu chọn chọn lựa lựa:
“Món này ăn ngon, món này không được, lần sau không gọi nữa. Món này ta không thích ăn, lần sau đổi món khác…..”
Ta lảm nhảm một lúc lâu, quay đầu lại thấy Quý Hằng cười dịu dàng, cứ yên lặng như vậy nghe ta nói.
Hắn cười lên trông lại càng đẹp hơn, khiến người ta không thể dời mắt được.
Ta lúng túng hỏi hắn: “"Cười cái gì? Lời ta vừa nói, ngươi nhớ hết chưa?"
“Nhớ kỹ rồi.”
Hắn gật đầu liên tục, lại bồi thêm một câu, “Lần sau nhất định sẽ gọi toàn món ngươi thích.”
Ta hài lòng: "Thế còn chấp nhận được."
Quý Hằng đến đây để tìm người.
Lúc đó đương kim hoàng thượng vẫn còn là thái tử, xử lý một vụ án tham nhũng trong quân đội tưởng chừng như bình thường.
Ai ngờ thời điểm xét nhà, bất ngờ tìm thấy thư gửi tới nước địch trong phòng của một người thiếp, hóa ra người thiếp đó đúng là gian tế của nước địch.
Người thiếp đó ranh mãnh, tìm được cách chạy trốn tới đây nên thái tử đã phái Quý Hằng một đường truy đuổi đến tận đây.
Không ngờ lúc đuổi theo đến biên thành thì lại lạc mất người.
Nghe Quý Hằng miêu tả xong, ta lắc đầu nói: “Gần đây không có nữ tử nào như thế đi vào trong thành.”
Ta sợ Quý Hằng không tin, nâng cái bát ăn xin trên tay lên, “Gần đây ta đều ngồi xổm ở trước cửa thành đấy, người ra người vào ta đều nhớ hết.”
Quý Hằng truy vấn: “Vậy có người nào dịch dung không?”
“Cũng không có luôn.”
Sư phụ đã huấn luyện ánh mắt của ta, có dịch dung hay không ta đều có thể biết được.
Ta suy tư một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, “Ngươi chắc chắn, người thiếp đó là nữ chứ?”
Quý Hằng được một câu nói của ta thức tỉnh: “Ngươi nhìn thấy nam nhân khả nghi sao?”
Ta gật đầu:
“Có. Nam phong uyển có một tiểu quan (kỹ nam) mới tới, vẫn chưa bắt đầu tiếp khách. Nhưng ta đã gặp qua rồi, tướng mạo rất nổi bật, giơ tay nhấc chân đều rất quyến rũ, chắc chắn không phải mới được dạy dỗ.”
Sắc mặt Quý Hằng đột nhiên có chút quái dị, nói chuyện lắp bắp: “Ngươi…. Ngươi còn đi đến cả nam phong uyển hả?.....”
Ta khó hiểu nhìn hắn:
“Đại ca à, bây giờ ta là một tên ăn mày đấy, quán rư ợu kỹ viện ở khu vực này có rất nhiều khách hàng, cơm thừa canh cặn cũng có rất nhiều. Ngoại trừ chia cho người thu gom rác, cũng sẽ chia một ít cho ăn mày. Bây giờ ta đang đóng vai một tên ăn mày, đương nhiên là phải đi đến đó rồi.”
"Thì ra là thế."
Quý Hằng dường như thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, chuyện còn lại ta sẽ đi tra. Cảm ơn.”
Ta đ á nh giá Quý Hằng, tuy nói qua bảy năm hắn đã cao lớn hơn rất nhiều nhưng vẫn còn mang theo bóng dáng khi còn nhỏ.
Nhớ đến dáng vẻ hắn bị ta đ á nh n g ã trên đất, ta nhịn không được tò mò hỏi:
“Mấy người…. Chỉ có một mình ngươi thôi à?”
Có lẽ sự hoài nghi trong đôi mắt ta quá rõ ràng, Quý Hằng có chút không vui cau mày nói: “Một mình ta là đủ rồi.”
Hắn nhìn ta, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Nếu cần giúp đỡ, ta có thể… tìm ngươi ở đâu….?”
A, biểu cảm này, trước kia lúc hắn thua ta, vẻ mặt của hắn cũng như thế này.
Ta cười lên: “Thành Nam có một nhà bán rư ợu tên là Quế Hoa lầu. Nếu ngươi muốn tìm ta, chỉ cần đi đến cửa sau, dùng than vẽ hình trăng lưỡi liềm lên trên tường, ta sẽ tới tìm ngươi.”
Nói xong, ta còn vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm đi, thành này là địa bàn của ta, ta bảo kê ngươi.”
7.
Những lần gặp mặt sau đó đều là ta trèo qua cửa sổ đi tìm hắn.
Ta sẽ mang cho hắn ít đồ ăn ngon, mấy món đồ chơi thú vị, kể về trải nghiệm những năm vừa qua để chọc hắn cười.
Khi Quý Hằng nhìn thấy đôi bàn tay nứt nẻ hoặc những vết thương khác của ta, hắn sẽ tự tay bôi th uố c cho ta, còn thổi thổi lên miệng vết thương vì sợ ta đ *a u.
Đó là lần đầu tiên ta rung động, đương nhiên sẽ có kỳ vọng với Quý Hằng, lúc trò chuyện còn đùa giỡn với hắn:
“Quý Hằng, hai người chúng ta có phải rất giống hẹn hò lén lút đêm khuya ở trong thoại bản không?”
Mặc dù hắn sẽ bảo ta ăn nói linh tinh, nhưng vẻ mặt cũng không nghiêm túc.
Không phủ nhận tức là còn có cơ hội.
Mãi cho đến khi tên tiểu quan kia treo biển bắt đầu tiếp khách, vị khách đầu tiên của hắn lại chính là Quý Hằng.
Điều tra mà, ta có thể hiểu được.
Nhưng hắn đã ngủ lại qua đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, tên tiểu nô lệ mà ta quen thân ở nam phong uyển đang nói chuyện với người bên cạnh trong khi lấy bánh bao cho ta, trên mặt hắn tràn đầy sự ngượng ngùng và tò mò, nói về chuyện phong lưu xuân phong nhất độ (*).
(*): Chỉ mấy chuyện sẽgg ý :33
“Ôi, ngươi không biết đâu, hôm qua vị kia bị làm đến kêu rên da_m d_ang vô cùng, chỉ nghe thôi đã xấu hổ ch*t đi được.”
“Nhìn tuổi tác của vị khách kia cũng không lớn lắm, không ngờ lại biết cách chơi như vậy.”
“Còn không phải sao, bây giờ vị kia còn không đứng lên nổi đấy.”
…..
Triều đại này rất cởi mở, thích nam phong cũng không cần cố ý che giấu.
Bọn họ trò chuyện khí thế ngút trời, trong lòng ta lại lạnh lẽo vô cùng, mầm mống ái tình vừa mới nhú lên đã bị chôn vùi hoàn toàn.
Loại chuyện này cũng không thể thực sự đi hỏi được, cũng may tuổi còn nhỏ, sau hai ngày sa sút thì ta cũng đã tự dỗ bản thân bình tĩnh trở lại.
Hắn không thích ta cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì chúng ta sẽ làm tỷ muội thôi!
Quý Hằng là người chịu đựng rất giỏi, thả dây dài câu cá lớn, tên tiểu quan đó dám trắng trợn tiếp khách, chắc chắn là có chỗ dựa ở sau lưng.
Ta và Quý Hằng nghĩ ra một cách, giấu tên tiểu quan đó đi, dụ người ở phía sau ra ngoài.
Chúng ta giăng bẫy từng bước một, duy nhất không ngờ tới công phu của người đàn ông đó rất cao, hắn kiềm chế hai tay của ta, rút đao kề lên cổ ta, uy hiếp Quý Hằng thả người.
Đó là lần đầu tiên ta thấy sự lo lắng gần như là đ¡ên cuồng ở trong mắt Quý Hằng.
Hắn cắn chặt răng đọ sức với tên đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con dao trên cổ ta:
“Ngươi không được làm nàng bị thương! Ta sẽ đổi với nàng ấy! Ta là quan, nàng ấy chỉ là một con nhóc ăn xin, không có giá trị gì.”
Nhưng ta vốn dĩ cũng chẳng phải loại con gái yếu đuối gì, sẽ không ngồi yên để chờ ch*t.
Nhân lúc Quý Hằng đọ sức với hắn, ta dùng hết sức lực cắn cổ tay của tên kia.
Hắn ta bị đ *a u, buông lỏng cánh tay đang kẹp chặt ta ra.
Hắn ném đao về phía ta, ta nghiêng người né tránh, thanh đao miễn cưỡng xẹt qua cánh tay ta.
Tên đó thẹn quá hóa g¡ận, trở tay dùng sức ném ta vào trong giếng bên cạnh, còn ta, trong lúc n g ã xuống đã ném th uố c mê trong tay ra, hắn ta không kịp bịt miệng mũi lại nên chắc chắn sẽ bị dính chưởng.
Sông dưới thành đều thông với nhau, ta rất quen thuộc cái này, lúc rơi xuống nước cũng không lo lắng nhiều lắm.
Chỉ là lúc rơi xuống nước, ta mơ hồ nghe thấy Quý Hằng tan nát cõi lòng gọi tên mình.
Chờ lúc ta thoát ra khỏi con sông leo lên bờ, phát hiện Quý Hằng đang đứng canh giữ bên bờ sông, hai mắt đỏ hoe.
Sư phụ nhìn ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng:
“Ui ui, cuối cùng con cũng về rồi! Ta đã nói là không sao rồi nhưng tên nhóc này cứ không tin. Con mà còn không quay lại, vị tiểu tổ tông này sẽ nhảy xuống sông đấy!”
Ta đi đến bên cạnh Quý Hằng, mở miệng nói: “Quý Hằng, ta không sao. . ."
Quý Hằng trầm mặt, không nói một lời, khẽ vươn tay kéo ta lại, ôm chặt ta vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể xuyên qua trang phục ướt sũng truyền đến trên người ta, ấm áp đến nỗi khiến lòng ta lưu luyến không thôi.
Ôm một lúc, ta cảm thấy có thứ gì đó rơi trên quần áo mình.
“Quý Hằng, ngươi khóc đấy à? Trước đây lúc bị ta đ á nh ngươi cũng đâu có khóc?”
“C/â//m miệng.”
Giọng nói của hắn mang theo nghẹn ngào.
8.
Buổi tối hắn thoa th uố c cho ta, vết thương hơi dài, ta đ *a u quá nhịn không được kêu lên: “đ *a u đ *a u! Tỷ tỷ, ngươi nhẹ tay một chút!”
Bàn tay đang thoa th uố c cho ta của Quý Hằng khựng lại trên không trung, hắn cứng ngắc thở hắt ra, chậm rãi nói: “Nàng gọi ta là gì?”
Ta đ *a u đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn muốn tỏ ra thông minh, rộng lòng tha thứ cho hắn nên bắt đầu ăn nói linh tinh:
“Tỷ tỷ á! Ai nha, trông ngươi da mịn thịt mềm, trông lại xinh đẹp như thế, làm tỷ tỷ của ta cũng đâu có lỗ. Hay là ngươi muốn làm muội muội của ta?”
“Ai muốn làm tỷ muội với nàng?” Quý Hằng tức g¡ận đến đỏ cả mặt, lấy hạt dẻ đập vào trán ta, miệng mấp máy một hồi lâu mới nuốt hết mấy lời mắng ta xuống.
Ta suy nghĩ, hơn nửa là do ta chọc thủng tâm tư của hắn nên hắn mới thẹn quá hóa g¡ận.
Việc sau đó, rút củ cải mang theo bùn, Quý Hàng viết sổ con, triều đình phái người đến bắt hết đám người kia lại.
Quý Hằng muốn về kinh phục mệnh (*), ta tiễn hắn ra khỏi thành.
(*): Báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
Tâm trạng của hắn rất sa sút, dọc đường đi đến cửa thành mới mở miệng nói: “Lần này từ biệt, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, nàng…….”
Ta tính toán thời gian: “Gặp lại á? Đầu năm sau nhé.”
“Gì?” Vẻ mặt Quý Hằng ngu ngơ.
“Năm sau ta tổ chức lễ cập kê mà! Được về kinh tổ chức nha.”
Hắn lập tức vui mừng, như thể tất cả vì sao trên bầu trời đã tụ tập trong đôi mắt hắn.
Nhưng ta thực sự rất khó chịu, khổ sở đến mức muốn khóc một trận đã đời.
Ta hỏi sư phụ: “Vì sao con không phải là nam chứ?”
Sư phụ nghẹn lại: “Chuyện này, vi sư cũng đâu có biết…”
Ta lại hỏi tiếp: “Vậy có cách nào biến nữ trở thành nam không?”
Sư phụ thật sự trở về suy nghĩ suốt một đêm, sau đó trả lời ta: “Đi đầu thai lại lần nữa đi.”
Vẫn nên quên chuyện này đi thì hơn.
9.
Khi ta về kinh gặp Quý Hằng, bất kể là ta hay hắn thì cũng rất nổi tiếng.
Hai năm này, ta luôn có tin tức về Quý Hằng.
Ngoài những lá thư, món quà hắn gửi cho ta, còn có cả những tin tức trong nội bộ Ám các truyền lại.
Hắn trợ giúp thái tử hoàn thành mấy công việc khó khăn, trên dưới triều đình đ á nh giá hắn rất cao.
Hơn nữa trong hai năm qua, thân thể của hắn đã phát triển hoàn toàn, một bộ trường bào màu trắng ngọc thụ lâm phong, tác phong làm việc thành thục ổn trọng, các thiếu nữ khuê phòng chỉ nhắc tới hắn thôi đã đỏ mặt thẹn thùng.
Còn ta thì khác, lý do ta nổi tiếng trong kinh thành là vì ta đ á nh Trưởng công chúa một trận, sau đó lại bị tiên hoàng phạt đ á nh bằng roi.
Qua sinh nhật này là ta sẽ cập kê, có nghĩa là đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, đương nhiên những người cùng độ tuổi với ta trong kinh thành sẽ chú ý tới ta nhiều hơn.
Trong kinh đều truyền tai nhau rằng con gái của tướng quân, lại có tác phong làm việc dũng mãnh như thế, sợ là không gả đi được.
Mẹ ta vì chuyện này nhức đầu không thôi.
“Sau khi muội cập kê, không bằng gả cho ta đi?”
Lúc thái tử cười nói những lời này, tách trà trong tay Quý Hằng sánh hết ra ngoài.
Ta gượng cười hai tiếng: “Thái tử điện hạ đừng nói đùa nữa.”
Sau khi ta về kinh, Ám các trong kinh thành đều do ta quản lý, hôm nay đến đây là để bàn công việc với thái tử.
Vẻ mặt thái tử rầu rĩ thở dài:
“Haizzz, bây giờ muội không còn gọi ta là biểu ca nữa. Khi còn bé muội vẫn luôn đi theo ta, biểu ca dài biểu ca ngắn, nói lớn lên muốn gả cho ta, còn nhất quyết đòi ta viết hôn thư. Bây giờ thì…..”
Ta sợ hắn sẽ lôi hết những chuyện mất mặt hồi bé của ta ra kể trước mặt Quý Hằng, vội vàng ngăn cản: “Biểu ca! Đừng nói nữa!”
Vẻ mặt thái tử đầy ẩn ý: “Người trong hoàng gia thân càng thêm thân là chuyện bình thường. Hơn nữa dung mạo của Mộc Tuyết muội xuất sắc, lại thông minh như thế, nếu muội bằng lòng, nhất định sẽ là một thái tử phi hợp cách.”
Nói cứ như thể là thật sự có chuyện như vậy.
Ta chỉ coi đó là một trò đùa, thuận miệng đáp: “Cảm ơn biểu ca đã tán thưởng. Muội sẽ suy nghĩ lại.”
Thái tử mỉm cười không nói thêm gì, với tay đặt một đĩa nho Tây vực ở trước mặt Quý Hằng: “Đây, món ngươi thích nhất này.”
Lúc này ta mới phát hiện khuôn mặt Quý Hằng đen như đít nồi.
Trái tim ta khẽ chấn động.
Trong kinh thành từ lâu đã có tin đồn, nói quan hệ của thái tử và Quý Hằng rất thân thiết.
Trước đó thái tử bị thương ở bãi săn, Quý Hằng chăm sóc ngài ấy hai ngày hai đêm mà không cần người giúp đỡ.
Thái tử đã có trắc phi từ lâu, nhưng vị trí chính phi vẫn luôn bỏ trống nhiều năm, mà thái tử vẫn luôn không muốn cưới….
Chẳng lẽ vì…..
Ta có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt, nhưng nhìn thấy sự ăn ý ngầm trong từng cử chỉ của hai người bọn họ, dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy chua xót không thôi.
Ta đem cảm giác này quy hết về tộ¡ trạng, ta quá tham lam sắc đẹp và sự dịu dàng của Quý Hằng.
Người đó biến hắn ngày càng thêm tuấn tú, tác phong làm việc cũng ngày càng hợp khẩu vị của ta.
Hợp khẩu vị đến mức, bất cứ khi nào ta nhìn thấy hắn.
Đều sẽ rung động.