Chương 6 - Hương Trà Ngọc Lan
“Muội muội độ lượng, khi xưa là tỷ hồ đồ.” Trong hộp là vòng ngọc sáng ngời, quả thực còn đẹp hơn chiếc trên cổ tay ta.
Ta khẽ đỡ nàng đứng dậy, đầu ngón tay nàng lạnh như rắn trườn. “Trong lúc bị giam, ta chép kinh Phật mới hiểu lòng người lầm lỡ.” Trâm bạc bên tóc nàng không dao động chút nào, đến độ cong nụ cười cũng vừa vặn.
Ngoài cửa sổ phía tây bỗng náo loạn, Thúy Trúc và Nhụy Nhi đang đuổi theo con mèo trắng như tuyết. Nó nhảy phốc lên vai Tống mỹ nhân, tay nàng đang nắm cổ tay ta lập tức siết chặt, rồi hất mèo đi đầy chán ghét, làm nó kêu ré lên bỏ chạy.
Tống mỹ nhân cáo lui vội vã, để rơi một chiếc khăn lụa. Góc khăn còn dang dở nét thêu chữ “Chiêu”. Ta cầm lấy, ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng khuất dần.
10
Chiều hè oi bức, điện Cảnh Hoa bất chợt dậy mùi hương mơ. Quý phi vừa nếm một ngụm mơ ướp lạnh, bỗng buông thìa bạc ôm ngực.
“Mơ này…” lời chưa dứt đã nôn khan. Xuân Đào vứt khung thêu chạy lại, vỗ lưng không hiệu quả, sắc mặt biến đổi: “Mau mời thái y!”
Ngón tay thái y run rẩy khi bắt mạch: “Chúc mừng nương nương, là hỉ mạch.”
Hoàng thượng hối hả lao vào, suýt vấp phải đôn thêu: “Thật sao?” Chàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng quý phi, khóe mắt hoe đỏ.
Ta đang ăn điểm tâm ở điện bên thì Xuân Đào vén rèm vào: “Nương nương có thai rồi!”
Vụn bánh mắc cổ, ta ho đến đỏ mặt. Xuân Đào vừa đập lưng vừa cười: “Chỉ là ngài ấy làm đổ cái đôn, muội thì bị bánh điểm tâm làm nghẹn.”
Ta uống một ngụm trà thông họng, kéo tay áo nàng: “Điện Cảnh Hoa sắp có tiểu chủ tử rồi! Sau này cho nó gọi ta là tỷ tỷ được không?”
Nụ cười của Xuân Đào vụt tắt, tay siết lấy cổ tay ta: “Xin tiểu chủ nhớ thân phận! Theo quy củ, người là nên làm kế mẫu, chớ có ngây thơ nữa.”
“Tỷ tỷ tốt…” Giọng ta run rẩy, “Ta mừng quá hóa ngốc thôi…” Lại thì thầm: “Ta mãi là Du Du của điện Cảnh Hoa mà.”
Lời cuối Xuân Đào nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí ta: “Giấu lòng mình quá kỹ, lại khiến hoàng thượng nhìn không thấu.”
Thu đến mưa rơi, chiếu chỉ tấn phong cũng tới. Ta và Tống thị cùng được phong làm Chiêu nghi, nói là để lục cung cùng mừng.
Lúc tiếp chỉ, móng tay Tống Chiêu nghi bấu chặt trong tay áo, nhưng nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Điện Cảnh Hoa ngập mùi an thần hương, quý phi tựa gối mềm khẽ nói: “Giờ phong Du Du làm Chiêu nghi, Bệ hạ nên thường qua Thính Tuyết các hơn. Thần thiếp dạo này hay buồn ngủ, sợ thất lễ với thánh giá.”
Ta đang may giày hổ đầu, rèm châu bất chợt rủ xuống loảng xoảng. Hoàng thượng mang theo hơi sương đêm bước vào, áo bào còn vương ẩm:
“Du Du ngày càng giỏi thêu thùa.” Người khẽ chạm vào râu hổ trên giày, “Chỉ là mắt hổ này sao bên to bên nhỏ?”
“Bệ hạ lại trêu thần thiếp!” Ta đứng dậy dâng trà, lại bị chàng nắm lấy cổ tay.
“Không có người ngoài, không cần gọi bệ hạ.” Tay chàng rất nóng, “Gọi Chiêu ca là được.”
“Thần thiếp không dám!” Tai ta nóng ran, “Như vậy là bất kính…”
“Trẫm đặc cách.” Người tháo ngọc bội bên hông đặt vào tay ta, ngọc vẫn còn hơi ấm: “Năm xưa A tỷ ban cho trẫm khi còn ở tiềm để, hôm nay tặng cho chủ nhân mới.”
Ta níu lấy tay áo, do dự hồi lâu mới bật ra một câu: “Nương nương sẽ không vui đâu…”
“Chính là ý của A tỷ.” Người khẽ cười, vén tóc mai ta ra sau tai, “Nàng ấy nói Du Du xứng với nam tử tốt nhất thiên hạ, ngươi thấy trẫm có xứng không?”
Ngọc bội chọc đau tay, ta đỏ mặt rút tay lại: “Tự nhiên là xứng… Chiêu, Chiêu ca nên về điện Cảnh Hoa thôi.”
“A tỷ đêm nay chép kinh tĩnh tâm.” Người đeo lại ngọc bội cho ta, “Chiêu nghi của trẫm, có nguyện cùng trẫm ngắm một đêm tú cầu?”
11
Chiều hè cuối hạ, ta và Xuân Đào ngồi xổm dưới hành lang may vá. Trên chiếc yếm đỏ trong tay, con cá chép thêu bằng chỉ vàng mắt lệch hẳn sang một bên.
“Du Du thêu thế này,” quý phi tựa cửa sổ cười khẽ, “sau này tiểu điện hạ mặc yếm cá một mắt, thể nào cũng trách Du nương nương.”
Tai ta đỏ bừng, suýt nữa đâm kim vào tay: “Nương nương chớ trêu nô tỳ nữa!”
Xuân Đào đón lấy khung thêu, vài mũi liền chỉnh lại đôi mắt cá: “Đợi Chiêu nghi nương nương có hỉ, nô tỳ sẽ mở lớp thêu ở Thính Tuyết các, đảm bảo kiếm còn hơn tiền lương.”
Mặt trời nắng gắt, thống lĩnh thị vệ Chu Hành đang gác ở cổng cung, sau cổ đỏ ửng. Xuân Đào cau mặt đưa thuốc: “Đừng có ngất trước điện Cảnh Hoa, để người ta tưởng nương nương khắt khe.”
“Đa tạ cô nương…” Chu Hành gãi đầu cười ngượng, “Thuốc này… bôi hay uống?”
Xuân Đào lập tức nổi cáu: “Muốn sao thì làm!” Rồi quay người bỏ đi.
Ta cười đến không ngồi thẳng nổi, bị nương nương nhét cho một quả mơ.
“Bản cung thấy Chu thống lĩnh thật thà,” vòng ngọc cổ tay nàng ngân vang, “phối với Xuân Đào rất hợp.”
“Thần thiếp thấy cũng được.” Quả mơ chua khiến ta nheo mắt.
“Chiêu nghi nương nương và bản cung đang nói gì đấy?” Xuân Đào bưng trà trở lại, tay vững, chỉ có nước trà hơi lay động.
“Chu thống lĩnh vốn là thị vệ bên cạnh bệ hạ,” ta nằm dài lên đùi quý phi đếm hạt mơ, “giữa trưa nắng thế mà còn trực, ta thì sẽ chọn ca tối… tiếc là lúc ấy không gặp được Xuân Đào.”
Quý phi khẽ điểm trán ta: “Giờ Du Du lanh lợi hơn cả Xuân Đào rồi!”
Chiều muộn Thái y viện đưa thuốc đến, Xuân Đào như thường lệ ra nhận. Nhưng nàng bỗng chau mày: “Nô tỳ đi lấy mứt quả.”
Quẹo qua hành lang, nàng đổ thuốc xuống hồ sen, nước thuốc màu nâu làm cá chép giật mình tản ra.
Lúc về tay trống trơn: “Nương nương, thuốc bị đổ rồi.”
“Phạt trừ tiền công.” Quý phi mắng yêu, Xuân Đào len lén nhét khăn tay dính thuốc vào tay áo.
Lúc mặt trời lặn, ta cáo từ hồi cung. Vừa ra đến cửa điện thì bị Xuân Đào kéo ra sau tường.
Đầu ngón tay lạnh buốt của nàng nhét chiếc khăn vào tay ta: “Thuốc an thai bị bỏ hồng hoa. Trong cung này nương nương chỉ còn lại hai ta để dựa vào…” Giọng nàng nghẹn lại.
Vết bẩn trên khăn như máu đã khô. Ta siết chặt khăn, hạ quyết tâm: “Nhụy Nhi, đi mời hoàng thượng! Nói là Thính Tuyết các đang vào mùa hoa tú cầu, thỉnh thánh giá ngắm hoa.”