Chương 2 - Hương Khói Từ Bãi Tha Ma
Vậy mà cái chết của em lại chẳng đáng một lời nhắc đến sao?
Tiểu Tụi vốn không phù hợp để hiến thận, nhưng mẹ cứ khăng khăng hai đứa là song sinh long phụng, bác sĩ biết gì chứ, chẳng ai hợp hơn em.
Bà thẳng thừng từ chối đề nghị chờ nguồn thận, lôi em đến một phòng khám nhỏ làm phẫu thuật.
Kết quả, Tiểu Tụi bị chính sự ngu dốt và thiên vị của ba mẹ hại chết.
Cuối bữa, thím dâu mới buông một câu.
“Đáng tiếc là Tiểu Tụi khắc mệnh với Đông Đông lúc đó mà lấy thận con bé cả lớn thì có lẽ Đông Đông đã không chết.
Một đứa bé ngoan ngoãn lại bị con nhóc đoản mệnh kia hại chết rồi.”
Tôi ngồi im lặng, mắt không rời khỏi thím dâu.
Ánh nhìn ấy khiến bà ta giật mình, chú Hai trừng mắt mắng:
“Con nhãi chết tiệt, mày nhìn cái gì thế? Muốn chết à?”
Nhưng họ lầm rồi, tôi đâu nhìn họ.
Tôi đang nhìn bàn đồ ăn kia.
Toàn món em gái tôi thích, đặc biệt là con cua ngay trước mặt thím dâu.
3
Trong lúc ba mẹ đi đón chú thím Hai, tôi đem hết thức ăn trên bàn ra bày trước bài vị em gái.
Con bé lúc đầu còn không tin nổi, ôm lấy tôi vừa hôn vừa cười:
“Không ngờ làm ma lại sướng hơn làm con họ!”
Tôi châm thêm một nén hương:
“Tiểu Tụi, phúc của em còn ở phía sau.
Chị sẽ để những kẻ hại em, sỉ nhục em phải chết không toàn thây.”
Thím dâu bụng bầu ngồi ở ghế chủ, thấy chồng mình mắng hộ thì cũng giả vờ can ngăn:
“Ông, đừng chấp với con bé ngốc đó.”
Miệng nói thế, tay lại gắp đồ ăn.
Ai ngờ vừa cho một miếng thịt vào miệng, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, ôm lấy thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Mẹ tôi hoảng hốt:
“Sao thế, em dâu? Phản ứng thai nghén dữ vậy à?”
Thím dâu vừa nôn vừa chỉ vào mâm cơm:
“Thức… thức ăn này có vấn đề!”
Mặt mẹ tôi sầm lại, lẩm bẩm nhỏ xíu:
“Có khó ăn đến thế đâu, bầu bì thì làm quá, bày đặt.”
Ba tôi gắp một nắm đậu xào bỏ vào miệng, chưa nhai được hai cái đã phun hết ra đất.
Ông ném đôi đũa, gầm lên với mẹ tôi:
“Bà muốn chết hả? Xào đậu mà cũng chẳng ra gì, mùi như bùn dưới cống!”
Mẹ tôi không tin, tự gắp thử một miếng, mặt cũng biến sắc.
“Xong rồi, đồ ăn bị ma ăn rồi! Nhà mình có thứ bẩn theo vào!”
4
Bà ngoại tôi từng làm đồng cốt, lúc nhỏ hay có người đến xem bói.
Mẹ tôi từ đó cũng biết chút ít.
Bà vội vàng ăn thử hết các món còn lại.
Không ngoại lệ, cứ đưa vào miệng là biến thành mùi thối.
Chưa kịp hoàn hồn, thím dâu bụng bầu đã đau bụng dữ dội, vừa nôn vừa tiêu chảy, chẳng mấy chốc liền ra máu.
Chú Hai tức giận, lật tung cả bàn ăn, lao tới tát thẳng mặt mẹ tôi, vừa đánh vừa chửi:
“Tôi thấy bà mới thất đức! Con gái lớn nhà bà ngu ngốc, con trai con gái chết sạch, giờ còn định hại vợ tôi à?
Nói cho bà biết, cái thai này chúng tôi đã đi siêu âm, là con trai!
Nếu nó xảy ra chuyện gì, nhà bà chết hết cũng không đền nổi!”
Mẹ tôi bị tát, uất ức ngồi khóc nức nở.
Nhưng ba tôi chẳng bênh, lại quay sang trách bà:
“Tuệ Quyên, tôi biết Đông Đông mất bà khó chịu. Nhưng dâu út đang mang đứa cháu trai duy nhất của dòng họ, chuyện ăn uống phải cẩn thận.
Lần này là lỗi của chị dâu rồi.”
Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết:
“Rốt cuộc nhà mình đắc tội thần thánh phương nào mà hết tai vạ này đến tai vạ khác thế này?”