Chương 3 - Hung Thủ Câu Cá

7

Trời đất ơi, anh ấy đẹp trai không phải dạng vừa đâu mấy bà ơi!

Tôi nuốt nước bọt cái ực, theo bản năng bước lên một bước khi nghe tiếng anh gọi, nhưng lập tức sực nhớ ra chuyện gì đó, cúi xuống nhìn bộ váy đang mặc trên người:

“Nếu anh nói sớm là đi xe máy thì em đã không mặc váy rồi.”

Động tác ngầu lòi của Lục Minh Sơn chợt khựng lại, anh gãi đầu có chút ngại ngùng:

“Lỗi của tôi. Hay là cô lên thay đồ đi?”

Tôi thở dài:

“Phạt em phải lên xuống lần nữa luôn rồi còn gì.”

Nghe thế, Lục Minh Sơn lập tức xuống xe đi theo:

“Vậy tôi đi cùng.”

Tôi dừng bước, nhìn anh đầy nghi ngờ:

“Anh có phải đang muốn kiếm cớ vô nhà em không? Để lén lút tìm manh mối xem em có phải hung thủ phi tang xác không?”

Lục Minh Sơn bật cười, vỗ nhẹ đầu tôi:

“Cô cảnh giác với tôi dữ vậy hả? Nếu tôi thật sự nghi cô là nghi phạm thì tối qua tôi đã tống cô thẳng đến đồn rồi.”

Thôi được, nể tình anh là “người của nhân dân”, tôi tạm tin vậy.

Tôi sống ở tầng 6, căn cuối hành lang phía Đông.

Để chứng minh bản thân trong sạch, Lục Minh Sơn không hề bước vào nhà tôi mà chỉ khoanh tay đứng chờ ngoài cửa.

“Xong rồi, đi thôi!”

Thay đồ xong, tôi đẩy cửa ra vỗ vai anh:

“Nhìn gì mà đăm chiêu vậy?”

Lục Minh Sơn chỉ ra xa xa:

“Khu này vị trí tốt ghê, phía trước là tiểu học, qua một con đường là nhà trẻ. Chuẩn nhà nằm trong khu trường điểm.”

Nghe vậy tôi bĩu môi:

“Em mới dọn về chưa lâu, cái này chưa tính là nhà khu trường đâu. Mà sáng nào cũng ồn, một ngày nghe tám lần chuông phát thanh, với cả cái kia không phải nhà trẻ, mà là trại ph—chờ đã.”

Nói đến đây tôi đột nhiên khựng lại, rồi trợn mắt vỗ mạnh vào vai anh:

“Em nhớ ra rồi! Em nhớ mình đã thấy cái vali đó ở đâu rồi!!”

8

“Cái đó chắc không phải vali đâu, hoặc ít nhất không phải dùng để đi du lịch. Nó là hộp đựng đồ!”

Tôi vừa nói vừa kéo Lục Minh Sơn lao xuống cầu thang, đi quá nhanh suýt vấp té.

“Chậm thôi!”

Lục Minh Sơn phản xạ cực nhanh giữ tôi lại, cau mày:

“Lúc nào cũng hấp tấp vội vàng.”

Tôi nghe ra trong giọng anh có sự bất đắc dĩ pha chút quen thuộc, nhưng lúc này lo chuyện chính trước đã.

“Trại phúc lợi thường xuyên nhận đồ quyên góp từ các tổ chức, người dân. Đồ được phân loại rồi để vào từng hộp khác nhau, sau đó chia cho các bé theo độ tuổi. Em từng đi tình nguyện ở đó và đã thấy cái hộp ấy, hình như là hộp đựng đồ cho lớp mẫu giáo nhỡ!”

Trại phúc lợi cách khu tôi ở không xa, đúng như Lục Minh Sơn nói — chỉ cách một con phố.

Anh chở tôi bằng xe máy, chỉ mất ba phút là đến nơi.

Vì là ngày thường nên không có nhiều người đến thăm.

Biết được thân phận và mục đích của Lục Minh Sơn, phó viện trưởng tự mình ra tiếp.

“Hộp có hoa văn à? Ở đây tụi tôi đúng là có nhiều đấy.”

Phó viện trưởng nghĩ một lát:

“Nhưng gần đây không có báo cáo mất đồ nào cả. Có khi chỉ là trùng họa tiết thôi chứ mấy mẫu đó ngoài thị trường cũng bán nhiều mà.”

Nghe vậy cũng có lý. Dù hoa văn đó đặc biệt hơn mấy hộp thông thường, nhưng cũng không đến mức chỉ nơi này có.

Lục Minh Sơn im lặng suy nghĩ rồi hỏi tiếp:

“Gần đây trong viện có ai thay đổi gì không? Tình hình các bé vẫn bình thường chứ?”

“Thay đổi?” – Phó viện trưởng lật lại sổ nhân sự –

“Không có gì lớn. Giáo viên, nhân viên hậu cần đều ổn định, cùng lắm là có người xin nghỉ phép. Còn mấy người đi giao nhận hàng là bên ngoài thuê, không có trong danh sách nhân viên nên cũng không có hồ sơ cụ thể.”

“Nghỉ phép?” – Lục Minh Sơn hỏi tiếp –

“Gần đây có ai nghỉ?”

“Viện trưởng của tụi tôi, bị viêm khớp dạng thấp, mấy hôm mưa lớn không dậy nổi.

Còn một giáo viên nữa, đi sang thành phố bên làm khảo sát hậu kỳ cho một gia đình nhận nuôi, dự kiến ngày mai quay lại.”

Sau khi hỏi sơ bộ, phó viện trưởng còn dẫn tụi tôi đi một vòng quanh trại, kiểm tra mấy cái hộp hoa văn kia. Mọi thứ trông có vẻ bình thường.

Nhưng sắc mặt Lục Minh Sơn vẫn không thả lỏng.

Ra tới cổng trại phúc lợi, tôi mới hỏi:

“Anh nghi ngờ chỗ này có vấn đề sao?”

“Khó nói.”

Anh quay lại nhìn tòa nhà tường trắng mái ngói đỏ, giữa chân mày nhíu chặt:

“Tối qua bên pháp y đã có kết luận sơ bộ.

“Phần thi thể tìm thấy trong hộp là của một phụ nữ.

“Tôi nghi ngờ… có thể là cô giáo đang đi khảo sát kia.”

9

Thi thể không còn nguyên vẹn, trước khi có kết quả đối chiếu ADN thì cũng chưa thể xác định danh tính được.

Lục Minh Sơn lập tức báo cáo lại tình hình về cục.

Tôi thì hỏi anh:

“Vậy có phải là em không cần đến sở lấy lời khai nữa không?”

Lục Minh Sơn suy nghĩ một lát, rồi dắt tôi vào một quán cà phê yên tĩnh gần đó, chọn một chỗ trong góc và ngồi xuống:

“Cô biết gì về trại phúc lợi này?”

Tôi hồi tưởng lại khoảng thời gian từng đi làm tình nguyện viên:

“Nơi đó quy mô không lớn, nhưng mỗi năm nhận được khá nhiều tài trợ. Em còn nghe nói năm nào cũng có trẻ được nhận nuôi.”

“Còn nhân sự thì sao?” – Lục Minh Sơn vừa hỏi vừa quét mã đặt đồ uống.

Thấy vậy tôi nghiêng đầu liếc vào màn hình đặt món:

“Em không ăn mấy món có vị matcha đâu nha.”

Lục Minh Sơn chẳng thèm ngẩng đầu lên:

“Tôi biết, cô cứ nói tiếp đi.”

Tôi sững lại:

“Hả? Anh biết?”

Tay anh hơi khựng lại, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ nhướng mày:

“Ơ, lỡ miệng rồi.”

Vẻ mặt và giọng điệu anh nói quá kỳ lạ, khiến tôi lạnh cả sống lưng, vội nắm lấy túi định chạy, suýt nữa thì đập vào ghế bên cạnh.

“Này!”

Lục Minh Sơn cũng hoảng, không còn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh nữa, nhanh tay đỡ tôi lại:

“Cẩn thận! Góc bàn này đập mạnh là gãy xương đó!”

Nhưng lúc này tôi nào còn quan tâm đến gãy xương hay không, lập tức hất tay anh ra, giơ túi lên thủ thế như đang cầm vũ khí:

“Anh đừng qua đây! Không thì tôi báo công an đấy!”

Lục Minh Sơn bật cười:

“Cô báo thì khả năng người đến xử lý vẫn là tôi đấy.”

Tôi nghẹn lời, nhưng vẫn không chịu lép vế:

“Anh… anh là cảnh sát thì có thể tùy tiện quấy rối con gái sao? Còn biết cả sở thích của tôi nữa… Anh có phải biến thái không?!

“Tôi nói cho anh biết! Tôi có bạn trai rồi đấy! Nếu công không được thì tôi để ảnh giải quyết riêng với anh!”

Lục Minh Sơn nghe vậy thì sững lại, nheo mắt nhìn tôi, giọng điệu mang theo hàm ý khó lường:

“Cô có bạn trai?

“Cô chắc chứ, Ôn Niên?”