Chương 7 - Hứa Từ Từ Bí Mật
26
Tống Diễn có người yêu rồi. Theo lý mà nói, tôi đáng ra phải thất tình. Nhưng trái lại—tôi lại thấy như trút được gánh nặng, mỗi ngày vẫn sống bình thường như không có gì xảy ra.
Thế nhưng, trong mắt người khác, tôi mới là đứa thảm nhất. Theo đuổi ba năm không được, lại còn bị chính bạn cùng phòng “đào góc tường”.
Đúng vậy, bạn gái của Tống Diễn… chính là cô bạn cùng phòng của tôi—Tưởng Linh.
Tôi với cô ấy ăn ngủ cùng nhau, cùng đi học, vậy mà hoàn toàn không biết hai người họ bắt đầu từ lúc nào.
Từ khi hai người công khai quen nhau, tôi bỗng cảm thấy khuôn viên rộng lớn của Đại học Thanh Hoa trở nên chật chội hẳn.
Trước kia phải “tính toán” mất mười mấy phút chạy vòng vòng mới cố gắng tạo ra một cuộc “tình cờ gặp gỡ”, giờ thì đi đâu… cũng chạm mặt.
Một lần sau giờ học môn đại cương, có người đột nhiên lao thẳng về phía tôi như mất trí, tôi bị đâm ngã dúi vào khung cửa, còn người đó thì nằm lăn dưới đất kêu la thảm thiết.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tống Diễn đã từ bên cạnh bước tới, đẩy tôi một cái, lạnh giọng nói:
“Hứa Từ Từ, sao cậu độc ác thế?”
Tôi ngơ ngác. Tôi… làm gì mà thành “độc ác”?
Tống Diễn cúi xuống đỡ người dưới đất dậy, đến lúc đó tôi mới nhìn rõ—là Tưởng Linh.
Đúng lúc đang là thời gian giữa giờ, xung quanh rất đông sinh viên.
Tống Diễn mắng tôi, rồi định dìu Tưởng Linh rời đi. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, người ngày một đông.
Có người rõ ràng biết sự thật, nhưng không ai đứng ra nói giúp tôi, không ai trách Tưởng Linh vì vu khống, cũng không ai mắng Tống Diễn vì hiểu lầm người vô tội.
Họ chỉ đứng đó, cười nhạo tôi.
Tôi lập tức siết chặt tay, nắm lấy tay Tống Diễn, nói: “Đi với tôi kiểm tra camera an ninh.”
Tống Diễn nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét, hất tay tôi ra. Tưởng Linh đứng một bên, cười nhạo: “Cậu tưởng đây là nhà bố cậu mở à? Camera nói kiểm tra là kiểm tra được sao?”
Câu nói ấy khiến tôi bỗng nhận ra— chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà là một màn vu khống có sắp đặt. Cô ta thậm chí còn điều tra kỹ đến chuyện camera trường không được truy xuất tùy tiện.
Chỉ tiếc là… thật không may.
Hiệu trưởng đúng là bố tôi. Mà cha nuôi, cũng là bố.
Vào phòng hiệu trưởng, tôi vừa dứt lời, bố nuôi đã vỗ bàn một cái thật mạnh: “Không cần đơn từ gì hết, việc này nhất định phải điều tra cho ra lẽ!”
Ngay lập tức, đoạn camera được trích xuất. Màn hình hiện rõ từng khung hình, từng góc độ— đến tôi cũng phải thầm cảm thán: Trường giàu thật, ngay cả độ phân giải camera cũng đỉnh thế này.
27
Ngay ngày hôm sau, quyết định kỷ luật Tưởng Linh vì hành vi vu khống bạn học được công bố.
Mọi người nhìn sắc mặt Tống Diễn u ám, rồi quay sang nhìn tôi, dè dặt hỏi: “Cậu… không sợ Tống Diễn giận sao?”
Tôi thản nhiên hỏi lại: “Giận thì sao?” “Tôi còn chưa giận đấy, cậu ấy lấy tư cách gì mà giận trước?”
Có người phụ họa: “Lỡ cậu ấy ghét cậu luôn thì sao? Không thèm để ý cậu nữa đấy!”
Tôi bĩu môi, trợn mắt: “Mấy người là học sinh tiểu học à?”
Người nọ nhìn tôi một lúc, rồi bỗng hỏi: “Cậu thật sự… không còn thích Tống Diễn nữa sao?”
Tôi nhún vai đáp: “Đàn ông thì thiếu gì, việc gì tôi phải đi tranh giành với người khác chứ?”
Nếu là Hứa Từ Từ, tôi không dám chắc. Nhưng tôi là Chu Ảnh Tuyết, Chu Ảnh Tuyết tuyệt đối không thích kiểu đàn ông như Tống Diễn.
Ngay lúc tôi dứt lời, đúng lúc Tống Diễn bước ngang qua Gương mặt cậu ấy khẽ trầm xuống, không rõ là có nghe được hay không.
—
Tuần sau, vào thứ Hai, diễn ra buổi bầu lại cán bộ sinh viên. Là người vốn đi “cửa sau” vào hội sinh viên, tôi tất nhiên rất tích cực.
Lâu Thịnh Chu nghe xong mấy thành tích “oanh liệt” của tôi, giơ ngón cái cười híp mắt khen: “Tuyệt vời!”
Tôi cũng cười đáp lại. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt Tống Diễn như sắp hóa thành lửa, nhìn chằm chằm tôi đầy phẫn nộ.
Giờ này là giờ nghỉ, người ít, nếu không thì chuyện Tống Diễn chủ động đến tìm tôi chắc chắn chưa đến nửa ngày đã lan truyền khắp group sinh viên năm nhất rồi.
Cậu ấy đứng trước mặt tôi, ánh mắt cao ngạo, từ trên nhìn xuống: “Hứa Từ Từ, cậu khiến tôi thấy ghê tởm.”
Tôi: “???”
“Tôi ghê tởm chỗ nào?”
Tống Diễn bật cười lạnh lẽo: “Lúc nào cũng nói thích tôi, vậy mà hết lần này đến lần khác lại cười đùa tình tứ với người khác trước mặt tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao, không được à?”
Tống Diễn khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi sẽ trả lời như thế.
Tôi cười, đáp gọn lỏn: “Cậu đâu có quen tôi, tôi nói cười với ai là quyền của tôi. Hơn nữa, là ai lạnh nhạt với tôi trước? Là ai quen người khác trước? Cậu lấy tư cách gì mà trách tôi?”
Không thể vừa chiếm chỗ trong tim người ta, lại vừa không cho người ta yêu ai khác được chứ. —Tất nhiên, câu đấy tôi chỉ nghĩ trong lòng, không tiện nói ra.
Tống Diễn cắn chặt răng, ánh mắt nhìn tôi như muốn xé người, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, xoay người bỏ đi không khách khí.
Tôi gọi với theo sau lưng cậu ta: “Không tham gia bầu cử nữa à?”
Cậu ta không quay đầu lại. Tôi mở group chat, ba thao tác đơn giản, đá thẳng Tống Diễn khỏi nhóm cán bộ sinh viên.
Đã không tham gia thì đừng chiếm chỗ.
Chưa đến ba giây sau—group nổ tung.
28
Chiều, tôi quay lại ký túc xá, Tưởng Linh cũng đang ở trong phòng.
Mắt chạm mắt, đúng là gượng gạo. Dù sao cũng ở cùng một phòng, giờ xảy ra chuyện thế này, nhìn nhau cũng khó.
Tôi bèn nhân cơ hội, dọn hết đồ, chuyển sang một căn hộ nhỏ gần trường.
Hôm sau, vừa mới ổn định xong, cửa nhà đã bị gõ.
Tôi mở ra, trước mắt là gương mặt đáng ăn đòn của Lâu Thịnh Chu, đang dựa vào khung cửa, cười như thể thế giới không có ai xứng đáng hơn mình.
“Đúng là duyên phận đó, Chu Ảnh Tuyết. Cậu dọn đến cạnh phòng tôi… chẳng lẽ là vì thầm thích tôi à?”
Tôi không nói không rằng— “RẦM!” Đóng cửa cái rầm, quát to: “Biến!!”
Ở riêng cái gì cũng tốt—không có giờ học thì tôi có thể vừa nằm ườn trên giường vừa làm bài tập, chỉ có điều… phải tự nấu ăn.
Một hôm giữa tháng Mười Một, tôi vừa thức dậy liền đăng một dòng lên Moments: “Thèm sườn xào chua ngọt ở căn-tin số 2 quá đi.”
Vừa đăng xong, Lâu Thịnh Chu đã nhắn tới: Qua nhà tôi ăn sườn.”
Tôi vội rep: “Thật hả? Cậu mua mang về à?”
Lâu Thịnh Chu: “Không. Tôi nấu cho cậu ăn.”
Tôi: ……
Thật ra nghe cũng chẳng hấp dẫn gì cho cam, nhưng tôi lười—vậy nên vẫn lôi cái thân mặc đồ ngủ, đi dép lê, tóc chưa chải, mặt chưa rửa, uể oải lết sang nhà cậu ta.
Nhưng khoảnh khắc tôi bước vào cửa— nhìn thấy đèn dây rực rỡ, bóng bay đầy phòng, tiếng nhạc ‘Happy Birthday’ vang trời… tôi biết mình dính bẫy rồi.
Lâu Thịnh Chu ghé sát lại, thì thầm vào tai tôi: “Hôm nay là sinh nhật của Hứa Từ Từ, cũng là sinh nhật của cậu.”
Tôi bị bắt cóc khi mới năm tuổi, nên hoàn toàn không nhớ sinh nhật của mình. Mấy năm nay, tôi vẫn luôn lấy ngày bố nuôi nhận nuôi tôi làm ngày kỷ niệm.
Lâu Thịnh Chu đội mũ sinh nhật cho tôi, đẩy tôi đến trước cái bánh kem, và bao nhiêu ánh mắt đều dồn hết lên người tôi.
Trong số đó— có cả Tống Diễn và Tưởng Linh, hai người ngồi sát bên nhau, thân thiết không chịu nổi.
Tôi nghiêng đầu, hỏi Lâu Thịnh Chu: “Cậu mời bọn họ đến làm gì?”
Lâu Thịnh Chu nói: “Tôi đâu có mời—là Tống Diễn tự đòi đến đấy chứ.”
Cậu ta vốn có quan hệ rộng, bạn bè mời đến toàn mấy người thoải mái vui tính, chưa mấy phút đã khiến bữa tiệc náo nhiệt hẳn lên.
Tưởng Linh cũng hòa vào đám đông, chơi trò chơi, uống rượu, chẳng bao lâu thì… say khướt.
Tôi ra ban công hóng gió cho tỉnh đầu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Quay lại nhìn—là Tưởng Linh, ánh mắt cô ta dán chặt vào tôi như dã thú sắp nhào tới.
Tôi cảnh giác, lùi nửa bước, nheo mắt hỏi: “Cô định làm gì?” Tính đánh nhau hả? Tôi không có hứng đâu nhé.
Nhưng Tưởng Linh chỉ đứng nhìn tôi chằm chằm nửa phút, rồi đột ngột… khóc òa lên.
Vừa khóc vừa nức nở: “Tống Diễn đâu có yêu tôi… Cậu ấy chỉ vì cậu mới đồng ý quen tôi thôi. Tôi biết hết mà…”
29
Có vẻ cô ta uống say thật, nước mắt nước mũi đầy mặt, vừa khóc vừa kể như trút nỗi lòng.
Nào là Tống Diễn từng dùng cô ta để hỏi thông tin về tôi, rồi cô ta nhân cơ hội đề nghị hẹn hò, Tống Diễn lúc đầu thẳng thừng từ chối, nhưng không hiểu sao sau đó lại đột nhiên đồng ý quen.
Trong lúc cô ta kể, Tống Diễn đang đứng cách đó không xa, lặng lẽ nghe từng câu từng chữ.
Tưởng Linh không hề thấy xấu hổ. Tống Diễn cũng không tỏ ra ngại ngùng.
Chỉ có tôi—xấu hổ muốn độn thổ. Mặt đỏ gay, chân gần như co rút, muốn dùng mười ngón chân… móc ra nguyên cái biệt thự cao cấp ở Thượng Hải.
Cô ta nói xong thì… gục luôn. Say đến mức ngủ mê mệt, để lại tôi và Tống Diễn mặt đối mặt, trừng nhau trong im lặng.
Tôi chỉ vào Tưởng Linh, hỏi: “Cậu không định đưa cô ta về à?”
Tống Diễn lắc đầu, giọng khàn: “Thật ra hôm nay dẫn cô ấy đến… là để xin lỗi cậu.”
Tôi nói: “Không cần. Hai người mau về đi.”
Tống Diễn có uống chút rượu, chưa đến mức say, nhưng mặt đã hơi đỏ, hơi thở cũng loạn nhịp. Cậu nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Xin lỗi. Chuyện hồi cấp ba… cũng xin lỗi.”
Tôi lặng lẽ nhìn cậu.
Tống Diễn nhíu mày, vẻ mặt đầy đau đớn: “Bố mẹ tôi hôn nhân không hạnh phúc. Mẹ tôi sau khi sinh tôi bị trầm cảm sau sinh… Phát bệnh thì đánh chửi tôi, ngày nào cũng thế. Lúc nhỏ tôi rất ghét bà, thậm chí mong bà chết đi… Cho đến năm tôi năm tuổi, bà… tự sát ngay trước mặt tôi, nhảy từ ban công xuống.”
Tôi theo phản xạ khẽ nhíu mày.
Tống Diễn vẫn nói tiếp, như thể những ký ức bị kìm nén bỗng trào ra: “Bà ấy là kẻ nói dối. Khi tỉnh táo thì luôn bảo với tôi rằng ‘mọi chuyện rồi sẽ ổn’, rằng sẽ đưa tôi đi biển, đi công viên giải trí, nói tôi là bảo bối, là niềm tự hào nhất của bà.”
Giọng cậu run run, hàng mi cũng khẽ rung lên, đã hơi khàn đi: “…Bà ấy lừa tôi. Từ nhỏ tôi đã không còn tin vào lời của bất kỳ người phụ nữ nào. Tôi tránh xa tất cả. Tôi không cố ý lạnh nhạt với cậu đâu… cậu hiểu không?”
Tôi gật đầu, nhìn cậu: “Tôi hiểu mà.”
Tống Diễn như nhẹ đi được một phần, định thở phào thì— tôi lại nói tiếp:
“Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, Tống Diễn.”