Chương 2 - Hũ Tiền Và Hôn Ước
Chu Nghiễn Lễ luôn chỉ tùy tiện nếm một miếng rồi lạnh nhạt vứt bỏ ngay trước mắt ta, lại còn chẳng ngại giễu cợt:
“Tiểu thư Lục thiếp thân – Lục Thiền Nhi, loại nữ tử như ngươi, ta gặp nhiều rồi.”
“Rõ ràng lười biếng lại tham ăn, ánh mắt nông cạn, một lòng chỉ mong gả vào nhà quyền quý hưởng phúc, vậy mà còn ra vẻ chẳng màng.”
Những lời ấy khiến ta vừa thẹn vừa hổ, gương mặt như bốc cháy, nóng rát không thôi.
Thuở còn nương thân nơi Thẩm thẩm, ta cũng đã quen chịu đói. Việc nhà làm không đếm xuể, vậy mà bụng vẫn lép kẹp.
Nhớ có lần mùa thu gặt hái, ta chặt cỏ suốt một ngày dài, về tới nhà cũng chẳng ai để phần cho một chén canh nguội.
Không nhịn nổi cơn đói, ta lén bẻ một nửa chiếc bánh bột ngô lạnh của đệ đệ, bị Thẩm thẩm phát hiện, liền ba ngày liền lời ra tiếng vào, bóng gió móc mỉa.
Mắng rằng trên cây có loài ve sầu, vừa lười biếng vừa tham lam suốt ngày chỉ biết cất tiếng kêu inh ỏi, chẳng làm nên trò trống gì.
Ta khi ấy, không biết lấy gì để phản bác.
Bởi vì… ta quả thực rất muốn được ở lại Chu gia.
Có lẽ, có lẽ ta thực sự vừa lười vừa tham.
Đông lạnh thấu xương, ta cũng chỉ mong có thể ăn một miếng bánh nóng hổi.
Hè nóng như thiêu, ta cũng chỉ mong có thể ngồi nghỉ đôi chút, nhấp một ngụm nước mát.
Suy cho cùng, đều là bởi ta lười nhác, tham lam khát khao được sống những ngày tháng an nhàn, sung túc.
Kỳ thực, mười ngày trước, chiếc hũ sành đã đầy tràn, tiền xu nhọn hoắt tràn ra cả ngoài miệng hũ.
Giấc mộng về những tháng ngày tốt đẹp, chỉ còn cách một tấm rèm mỏng.
Thế nhưng, đột nhiên, phòng ta bị trộm.
Ta biết rất rõ kẻ đó là ai.
Bởi lẽ, hũ tiền không bị lấy sạch, chỉ bị bớt đi phần đỉnh cao, còn lại phần lớn nguyên vẹn.
Ta nắm chặt chiếc hũ sành, trong lòng chỉ trào lên một câu hỏi:
“Vì sao, không lấy sạch?”
Khi ấy, Chu Nghiễn Lễ nằm trên chiếc ghế mây giữa sân, lấy quyển sách che ngang mặt, giả vờ lim dim, lòng chột dạ chẳng dám nhìn vành mắt hoe đỏ của ta.
Hắn hờ hững buông lời:
“Kẻ trộm ấy, cũng như ngươi thôi, ánh mắt nông cạn, không được hay sao?”
Tưởng ta đã rời đi, hắn len lén nghiêng đầu từ dưới cuốn sách ngó ra, lại thấy ta vẫn còn ngồi dưới giàn nho, ôm lấy chiếc hũ sành, vụng về lau nước mắt.
Lòng Chu Nghiễn Lễ bối rối, đành bê khay bánh phục linh bên tay tới trước mặt ta, hiếm hoi hạ mình dỗ dành:
“Này, cho ngươi ăn, không lấy tiền, đừng khóc nữa.”
“Biết đâu, tên trộm kia suy nghĩ vài ngày, nghĩ thông rồi sẽ mang tiền trả lại cho ngươi.”
Ta chẳng thèm để tâm, chỉ lặng lẽ ôm hũ sành, không nói một lời, xoay người rời đi.
Giờ đây, Thường Hỉ nhắc lại chuyện cũ, khẽ khàng mong ta nể tình xưa:
“Lúc ấy, vốn đã định lấy hết, nhưng thiếu gia lại do dự, cuối cùng chỉ dám lấy một nhúm nhỏ.”
“Thật ra ta nhìn ra rồi, thiếu gia sớm đã động lòng với nương tử, chỉ là tính tình ngông cuồng quen thói, tự hắn còn chưa nhận rõ lòng mình, chẳng chịu thừa nhận.”
“Thành ra mới nảy ra chuyện trộm tiền ấy, kỳ thực là muốn kéo dài đôi chút, đợi lòng mình rõ ràng rồi sẽ cưới…”
Thấy ta vẫn im lặng, Thường Hỉ liền nắm lấy một tia hy vọng, vội vàng nói thêm:
“Huống hồ, Tào gia kia thật sự nghèo túng, đến cơm cũng ăn chẳng đủ, kiệu hoa cũng là phải gom góp vay mượn mới thuê nổi.”
Hắn nói Tào gia nghèo.
Thế nhưng, trước mắt ta, kiệu hoa kia bốn góc treo chuông bạc, bóng loáng tinh tươm, sạch sẽ không vương lấy một hạt bụi.
Đệm lót bên trong kiệu hoa là đệm mới, đường kim mũi chỉ vụng về nhưng dày dặn, nhìn qua đã biết là có lòng.
Chiều hôm ấy, gió từ xa thổi tới, bốn góc chuông bạc khẽ reo leng keng, như thay mặt cho công tử Tào gia thưa thầm đôi lời.
Không sao cả, ta cũng vừa hay tích góp được một ít tiền.
Ôm lấy chiếc hũ sành nhỏ đầy ắp, ta bước vào chiếc kiệu hoa ấm áp mềm mại ấy.
Phía sau, Thường Hỉ vội vã đuổi theo, nóng ruột tới mức đỏ cả vành mắt:
“Này, nếu thiếu gia trở về, ta biết ăn nói thế nào đây?”
Ta cúi đầu ngắm chiếc hũ sành trong tay, lại ngẩng đầu liếc nhìn chuỗi chuông bạc ngoài rèm kiệu đang ngân vang réo rắt, suy nghĩ một thoáng rồi khẽ cười đáp:
“Ngươi cứ nói… Tam tiểu thư nhà họ Lục ánh mắt nông cạn, thấy kiệu hoa nhà người ta đẹp quá, bèn theo người ta đi rồi.”
2
Thường Lạc theo hầu Chu Nghiễn Lễ dạo một vòng khắp thành Tô Châu, gùi trên vai ngày càng nặng trĩu, lòng thầm hối hận vì lúc trước sao không đẩy việc này cho Thường Hỉ.
“Chiếc quạt ở đây xem ra cũng được,” Chu Nghiễn Lễ khoan thai chỉ, “mua ba mươi sáu chiếc, tặng cho các vị tiên sinh và đồng môn trong thư viện.”
Thường Lạc nhanh chóng tính nhẩm trong bụng, cảm thấy có điều không ổn.
Tiên sinh và đồng môn trong thư viện cộng lại tổng cộng ba mươi bảy người, sao lại chỉ mua ba mươi sáu chiếc?
Còn chưa kịp hỏi, cây quạt trong tay Chu Nghiễn Lễ đã khẽ gõ một cái lên đầu hắn:
“Đồ ngốc! Chẳng lẽ còn muốn tặng cho cái kẻ họ Tào kia sao?”
Thường Lạc ỉu xìu theo sau, trong lòng chỉ cảm thấy tâm tư thiếu gia thực khó đoán, rõ ràng trước kia hai người còn coi như giao hảo.
Hồi mới nhập học, phu tử đã từng ca ngợi thiếu gia nhà mình rằng tư chất hơn người, đọc sách nhà tàng thư cũng chỉ cần lướt mắt một lượt là ghi nhớ, trong học viện không ai có thể thi cao hơn được.
Dĩ nhiên, ngay cả công tử Tào thuở ban đầu cũng không thể vượt qua.
Khi ấy, thiếu gia khoan khoái tựa vào lòng hoa khôi, nâng chén rượu, đắc ý nói:
“Tào công tử có dung mạo, đầu óc cũng chẳng ngu ngốc, chỉ tiếc là lại gặp đúng thiếu gia ta đây.”
“Than ôi, bọn mọt sách chỉ biết vùi đầu vào sách vở, chung quy chẳng có tương lai.”
Thế nhưng, về sau, cái kẻ chỉ biết vùi đầu đọc sách ấy lại thi đỗ.
Nụ cười của thiếu gia khi ấy cũng không còn giữ nổi.
Nhưng thiếu gia từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, trong bụng đầy những trò lắm mưu nhiều mẹo.
Khi Tam tiểu thư Lục gia – Lục Thiền Nhi – tới, thiếu gia lập tức nghĩ ra một chủ ý.
Thiếu gia sai nàng làm bánh và bánh ú, bảo mang tới học viện làm đồ ăn khuya.
Tam tiểu thư khi ấy còn ngây ngô, chỉ nghĩ rằng thiếu gia đã có lòng coi trọng mình.
Tam tiểu thư Lục gia trong lòng vui mừng, không chịu để hạ nhân động tay, tự mình hoan hoan hỉ hỉ rửa sạch ba cân táo mật, mười cân nếp thơm, lại thức suốt hai đêm canh lửa trong bếp, gói thành từng đòn bánh ú bằng lá sen tươi mới, chỉnh tề ngay ngắn. Dưới ánh nắng gay gắt, nàng tự tay mang tới học viện.
Thiếu gia nhà ta dĩ nhiên chẳng để tâm đến mấy món ăn ngọt ngào ấy, chỉ là muốn mượn cớ trêu chọc Tào công tử.
Tam tiểu thư vừa đem tới, thiếu gia liền hờ hững ném ngay trước mặt.
Trong lòng thiếu gia thầm tính, nghĩ rằng Tào công tử nghèo khổ, ắt hẳn sẽ không nỡ bỏ phí, sẽ nhặt về ăn.
Nào ngờ, chưa thấy Tào công tử đâu, đã thấy Tam tiểu thư ấm ức đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Chính lúc ấy, Tào công tử không đành lòng, bước tới nhặt lấy, phủi sạch lớp bụi trên lá sen, rồi thản nhiên cắn một miếng:
“Rất ngon.”