Chương 4 - Hợp Đồng Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

Đó chẳng phải chứng chỉ cơ bản nhất à?

Vì làm việc với đối tác quốc tế, tôi đã thi qua cấp tám từ lâu rồi.

Còn chuyện ở Thung lũng Silicon sao?

Nếu đi nhặt rác ở đó mà cũng tính là “từng ở”, thì đúng là hắn giỏi thật.

Biết uống rượu, kéo được khách?

Nếu thật sự kinh doanh quốc tế đơn giản như vậy, thì cái công ty này trước khi có tôi, đã không nằm chờ chết như thế.

Nhưng tôi không buồn chứng minh điều gì cả.

Dù gì tôi cũng đã quyết định mặc kệ rồi.

Mà thật ra, trong lòng tôi dần nảy ra một ý tưởng.

Tám mươi phần trăm hoạt động của công ty này đều là nhờ tôi mang về.

Khách hàng tin tưởng là tôi, chứ không phải tin công ty.

Bất kỳ công ty nào cũng có thể cung cấp dịch vụ tương tự.

Vậy nên, xét cho cùng, nếu tôi dành chút thời gian để hút sạch tài nguyên công ty này… thì cũng đâu phải không làm được?

Dù sao cũng là tôi mang tới, trả lại cho tôi thì có gì sai?

Chuyện đơn giản đến thế mà.

Tối hôm đó, dường như ban lãnh đạo đã nghe chuyện xảy ra ban ngày.

Họ đặc biệt tới công ty, nói là muốn mở tiệc chúc mừng.

Người xuất hiện là Chủ tịch lớn nhất công ty – Tổng giám đốc Vương.

Lúc tôi mới vào làm, chính ông ta là người vỗ vai tôi bảo: “Cố lên, làm tốt vào.”

Trên bàn tiệc, Lý Diêu ngồi ngay bên cạnh chủ tịch, mặt mày kiêu căng.

Lâm Tố Nhung ngồi ở bên kia của Vương tổng, thẳng lưng nghiêm chỉnh.

Còn tôi và vài nhân viên cấp thấp khác thì bị xếp ngồi gần cửa, như mấy kẻ chạy bàn.

Cách sắp xếp như thế, tôi hiểu rõ họ đang muốn thể hiện điều gì.

Dù tôi có làm được gì đi nữa, thì về mặt địa vị, tôi vẫn chỉ là một nhân viên tép riu ngồi cạnh cửa.

Đừng hòng nghĩ tới chuyện công cao át chủ.

Nếu nói bữa tiệc hôm nay là gì, thì bản chất chính là một màn thị uy nhắm vào tôi — một bữa tiệc “Hồng Môn”.

“Tiểu Hải à, tôi cũng đã nghe về yêu cầu của mấy cô rồi, thật ra tôi rất hiểu.”

“Nhưng nhiều chuyện đều có cách giải quyết, đừng có làm lớn như thế.”

Nghe những lời này, tôi chỉ im lặng ăn cơm.

Lãnh đạo nào cũng có một đặc điểm giống nhau — nói chuyện mà như chẳng nói gì.

Nói rồi lại như chưa từng nói gì cả.

Chán ngắt.

“Ê này, đừng chỉ lo ăn đồ ăn chứ.”

Chủ tịch giơ ly lên.

“Nào, tôi mời các bạn một ly.”

“Dành cho những nhân viên vẫn đang bám trụ ở tuyến đầu.”

“Công ty tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người.”

Lời vừa dứt, hai nhân viên ngồi cạnh tôi lập tức nâng ly, mặt mày rạng rỡ như vừa được ban ơn.

Ánh mắt của chủ tịch vẫn luôn dừng lại ở tôi.

“Tiểu Hải, tôi biết cô thấy ấm ức, nhưng chuyện này, cô phải tin vào công ty.”

“Nâng ly nào, tôi kính cô một chén.”

Tôi liếc nhìn ông ta, trong lòng khẽ cười lạnh. Tin công ty sao?

Nói tin công ty, chứ có ai nói rõ công ty sẽ làm gì đâu?

Tôi nâng ly.

“Được thôi.”

Chủ tịch ngửa đầu, cạn sạch ly rượu.

Còn tôi, thì đặt ly rượu xuống bàn.

Trong ánh mắt liếc qua tôi thấy nét mặt ông ta thoáng trầm xuống.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Để xua tan bầu không khí gượng gạo, ông ta cầm đũa gắp món ăn.

Còn tôi thì quay bàn xoay đi, không chút khách khí.

Gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng, tôi nhìn thấy đôi đũa đang lơ lửng giữa không trung của ông ta mà bật cười khẽ.

“Món này ngon lắm, lãnh đạo ăn nhiều một chút nha.”

Bên kia, Lâm Tố Nhung lập tức phản ứng.

“Vương tổng, để tôi gắp cho ngài. Ngài ngồi ở vị trí cao, nhiều khi không tiện.”

Nghe vậy, gương mặt chủ tịch mới dễ chịu hơn đôi chút.

Còn tôi thì chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Phải công nhận, việc Lâm Tố Nhung ngồi được vào vị trí đó cũng có lý do.

Biết cách nói chuyện, biết làm dáng, biết nịnh đúng lúc — đó cũng là một kỹ năng.

Khi những món ăn được gắp vào bát của Vương tổng, ông ta dừng lại một chút rồi mở miệng.

“Ha ha, công ty luôn công nhận năng lực của mọi người, cũng chào đón những người có năng lực thật sự.”

“Một công ty thì cần những dòng máu mới, không thể cứ mãi dùng cách làm cũ để giải quyết chuyện cũ.”

Vừa nói, ánh mắt ông ta còn cố ý nhìn về phía tôi.

Rõ ràng đây là một đòn cảnh cáo, mang tính thị uy.

Tôi vẫn cúi đầu ăn cơm.

Những lời như thế, tôi có thể hiểu, cũng có thể giả vờ không hiểu.

Hiểu hay không, còn tùy vào tâm trạng tôi lúc đó.

“Có người cảm thấy đãi ngộ của công ty không công bằng, vậy tôi sẽ cho cơ hội.”

“Cho mọi người một cơ hội để chứng minh bản thân.”

Theo lời Vương tổng, mấy nhân viên trẻ lập tức máu nóng sôi trào.

“Vương tổng, cho dù có phải hy sinh vì công ty, chúng tôi cũng sẵn sàng mang về thành tích!”

“Đúng vậy Vương tổng, có được ngày hôm nay đều là nhờ công ty đào tạo.”

Nghe hai người họ bày tỏ lòng trung thành, gương mặt chủ tịch tràn đầy nụ cười mãn nguyện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)