Chương 3 - Hợp Đồng Định Mệnh
3
“Thật nhàm chán, tôi không làm nữa.”
“Còn chuyện hợp tác với Tập đoàn Joseph, các người cũng đừng mơ.”
“Ê ê, đừng có bốc đồng mà!”
Lâm Tố Nhung lập tức nhảy vào làm dịu không khí.
Nhưng tôi đã đẩy cửa văn phòng bước ra ngoài.
…
Không nằm ngoài dự đoán, chưa đầy hai phút sau, Lâm Tố Nhung đã đuổi theo tôi, giọng nói đầy nịnh bợ.
“Tiểu Hải à, đừng kích động như vậy, cô làm ở công ty lâu như thế rồi, đâu thể nói đi là đi chứ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà ta một cái.
“Đúng vậy, tất nhiên là tôi không nói đi là đi.”
“Công ty còn nợ tôi mấy chục vạn tiền hoa hồng chưa thanh toán đấy.”
Lâm Tố Nhung bị tôi chặn họng, mặt lập tức tối sầm.
“Tiểu Hải, cô cũng biết mà, tôi thật sự không muốn cô nghỉ.”
“Những năm qua gần như toàn bộ tài nguyên tôi đều dùng để bồi dưỡng cô.”
“Bồi dưỡng tôi?!”
Lời bà ta khiến tôi lại bật cười, đầy châm chọc.
“Rốt cuộc là bà bồi dưỡng tôi, hay tôi đang nuôi sống cái công ty này?”
“Trong lòng bà Lâm Tố Nhung tự biết rõ.”
“Mỗi ngày không biết bà – cái chức tổng giám đốc – ngồi đấy làm cái gì, ăn cơm chùa cũng tốt rồi.”
“Còn bày đặt cài cắm quan hệ vào bộ phận của tôi!”
Đã lật bài ngửa rồi, tôi chẳng còn gì phải giữ thể diện với bà ta nữa.
Tất cả đồng nghiệp trong phòng đều quay lại nhìn tôi.
Lâm Tố Nhung lộ rõ vẻ lúng túng.
“Tiểu Hải, nếu cô thực sự muốn nghỉ, muốn gì tôi sẽ cố gắng xin cho cô.”
Nghe câu đó, tôi lập tức thấy thú vị.
“Được thôi, vậy trả lại tôi chức quản lý?”
Nhưng yêu cầu này rõ ràng khiến bà ta khó xử.
Chưa để bà ta kịp trả lời, tôi đã cười khẩy nói tiếp:
“Hoặc không thì cho tôi một chức cao hơn cả quản lý cũng được.”
“Không thì… chức tổng giám đốc của bà, đưa tôi luôn đi.”
Gương mặt Lâm Tố Nhung càng lúc càng tái xanh.
“Chức danh chỉ là cách gọi thôi mà, có quan trọng đến vậy không?”
“Có lúc lương tôi còn thấp hơn cô đấy!”
Câu chất vấn đó khiến cơn giận trong lòng tôi bùng nổ.
“Quan trọng chứ!”
“Tôi nói cho bà biết, chức vụ đối với tôi rất quan trọng!”
“Tiền lương của tôi cao hơn cái chức tổng giám đốc rởm của bà, là vì tôi phải uống từng ly rượu mà ra!”
“Còn bà? Mỗi ngày trong văn phòng thì làm được cái gì?”
“Uống nổi một ly rượu chưa? Nói được với một khách hàng chưa?”
Lâm Tố Nhung bị chửi tới mức sắc mặt vặn vẹo.
“Cô im miệng cho tôi!”
Bà ta hạ giọng, cố nén giận:
“Cô muốn chức vụ, tôi sẽ xin cho cô. Nhưng đừng nói nghỉ việc nữa.”
“Công việc bên Lý Diêu, tôi cũng sẽ tự mình xử lý.”
Thấy vậy, cảm xúc tôi dịu lại đôi chút.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nực cười.
Thứ đã hứa mà còn nuốt lời, bà ta nghĩ tôi sẽ tiếp tục tin vào những chiếc “bánh vẽ” đó sao?
“Được, tôi cho bà một khoảng thời gian.”
Nhìn bộ dạng Lâm Tố Nhung như cỏ dại gió chiều nào theo chiều nấy, trong lòng tôi đã bắt đầu tính toán.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Tôi có thể không đi. Nếu bà ta thực hiện đúng những gì đã hứa, tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng nếu làm không được… thì đừng trách tôi.
Nói thẳng ra, tôi đã sẵn sàng mặc kệ mọi chuyện.
Dù gì chỉ cần tôi không làm, chẳng ai trong công ty có bản lĩnh đứng ra gánh vác cả.
Nếu cái thằng du học dỏm đó dám nói mình làm được, vậy thì cứ để hắn thử!
Lâm Tố Nhung im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Trước khi rời đi, bà ta còn nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
Và chẳng ngoài dự đoán — Lý Diêu cũng nhanh chóng tìm tới.
“Trong giờ làm việc, cô ngồi đây làm gì?”
Vừa xuất hiện, hắn đã định giở trò lấy danh nghĩa quản lý để đè đầu tôi.
“Liên quan gì đến mày?”
“Cô…! Có tin tôi trừ hết lương thưởng của cô không?!”
Lý Diêu giơ tay chỉ vào tôi.
Tôi thản nhiên hất tay hắn ra.
“Tùy mày.”
“Biến ngay cho tôi, đừng cản trở giấc ngủ của tôi.”
“Với lại, bớt lo chuyện của tôi đi. Chỉ tiêu tháng này tôi đã hoàn thành rồi.”
Nói xong, tôi nằm úp xuống bàn ngủ luôn.
“Cô… Cô cô!”
Lý Diêu tức đến run cả tay.
“Chẳng qua là khách hàng của cô nhiều hơn một chút thôi! Tôi tốt nghiệp chuyên ngành Tài chính Quốc tế, tiếng Anh chuyên ngành cũng đã qua cấp bốn rồi, cô có không?”
“Tôi là thạc sĩ Tài chính, từng điều hành không biết bao nhiêu chuỗi vốn.”
“Còn cô có cái gì?”
Hắn đứng sau tôi khoe khoang không ngừng, nhưng tôi coi như không nghe thấy gì.
“Cô từng ở Thung lũng Silicon chưa? Từng thao túng những tập đoàn lớn chưa? Đó mới là năng lực mà một người quản lý nên có.”
“Chứ không phải là biết uống rượu, kéo vài hợp đồng là được.”
“Tôi thấy cô đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”
Tôi vẫn nằm ngủ say sưa, gần như đã bắt đầu ngáy.
Lý Diêu chắc cảm thấy chẳng còn gì thú vị, đành lắc đầu bỏ đi.
Nửa mê nửa tỉnh, tôi khẽ cười lạnh trong lòng.
Tiếng Anh chuyên ngành cấp bốn?