Chương 6 - Hợp Đồng Đẫm Máu

45.

[Số người sống sót hiện tại: 3.]

[Khoảng cách đạt đến cấp độ K12 chỉ còn một bước nữa.]

[Tiếp theo, mời di chuyển đến cuối hành lang tầng 13.]

[Tiếp nhận bài kiểm tra cuối cùng.]

Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối tầng 13 có một căn phòng rất nhỏ.

Bên trong chỉ có một chiếc bàn dài, phía sau là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề.

Người này có khi chất hoàn toàn khác so với các giám khảo trước đó.

Hắn xoa cằm, chăm chú quan sát chúng tôi.

"Chúc mừng các vị đã đi đến vòng chung kết. Thực tế, đã lâu lắm rồi không ai đến được nơi này."

Không chờ chúng tôi kịp phản ứng, hắn nhún vai nói tiếp: "Tôi biết, việc thăng tiến trong công ty có bao nhiêu khó khăn vất vả. Để đến được đây, sự kiên trì, trí tuệ và bản lĩnh thậm chí cả may mắn là điều không thể thiếu."

"Nhưng đáng tiếc, ở cấp độ tiếp theo, các vị phải ch.ém gi.ết lẫn nhau."

"Cuộc chiến khốc liệt giữa những người đồng đội thật khiến người ta chờ mong."

Nhìn hắn xoa tay phấn khích, tôi có chút buồn bực: "Nhưng nội quy công ty nghiêm cấm việc cố ý làm tổn thương đồng nghiệp."

Đối phương hẳn cũng đoán được tôi sẽ nói như vậy, bĩu môi giải thích: "Quy tắc cũng có ngoại lệ."

"Cấp độ K12 khá đặc biệt, có thể coi là người kiểm soát toàn bộ công ty, nên chỉ có duy nhất một danh ngạch."

"Mà lại có tới 3 người ở đây."

"Cho nên, xin lắng nghe kỹ làm sao để trở thành người sống sót duy nhất."

46.

"Các vị đã từng nghe về trò chơi "Cò quay Nga" chưa?"

"Ở đây tôi có một khẩu s.úng ngắn, một băng đạn chứa 6 viên."

"Nhưng kế đến, tôi chỉ đặt vào đó 1 viên đạn thật, xoay băng ngẫu nhiên."

"Không ai biết đạn rơi vào vị trí thứ mấy."

"Mỗi người lần lượt cầm s.úng chĩa vào đầu mình hoặc đồng đội bên cạnh, bóp cò. Yêu cầu phải lặp lại quá trình này hai lần, bắn đúng 6 lần."

"Mỗi phát đạn hoặc sẽ xuyên thủng đầu, hoặc chỉ là khí rỗng, tất cả đều tùy thuộc vào số phận."

"Các vị đang lo lắng nếu bắn trúng người khác sẽ coi là vi phạm quy tắc, bị loại bỏ ngay tại chỗ?"

"Nhưng yên tâm, tôi có thể đặc cách cho mỗi người một lần."

"Nếu ngay lần đầu tiên đã bắn trúng ai đó, ti.êu di.ệt được một đối thủ, bản thân sẽ được đặc cách, không bị trừng phạt."

"Ngược lại, nếu trong lượt bắn chọn mục tiêu là đồng đội, nhưng không ai bị thương, vậy người bị loại sẽ là bản thân."

"Sau lượt quay đầu tiên, nếu số người còn lại vẫn lớn hơn một, tất cả sẽ bị xóa ký ức, bắt đầu vòng thứ hai."

"Cứ vậy cho đến khi số người sống sót chỉ còn lại 1."

"Xác xuất chính xác và may mắn là mị lực của cấp độ cuối cùng."

"Tôi tuyên bố, trò chơi chính thức bắt đầu."

Nghe xong giải thích, tôi không khỏi rùng mình.

Cấp độ cuối cùng hóa ra lại là một canh bạc nghiệt ngã.

Cách thức lấy tính mạng để đặt cược thế này, tôi đã từng thấy trong phim.

Nhưng việc phân tích và đưa ra xác suất chi tiết lại sớm quên từ lâu.

Tôi cảnh giác liếc nhìn Dịch Sơn.

Nếu hỏi ai trong ba chúng tôi có khả năng tính toán giỏi nhất, vậy chắc chắn sẽ là anh ấy.

Hai người họ, rốt cuộc sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?

47.

Lần bắn thứ nhất là Khương Tử Ngọc.

Một băng đạn chứa được 6 viên nhưng chỉ có 1 viên đạn thật, xác suất "may mắn" trong lần thử đầu tiên là 17%.

Nói cách khác, nếu cô ấy tự bắn mình, cơ hội sống sót là 83%.

Nếu bắn trúng người khác, rất có khả sẽ ăn đạn trắng, tỷ lệ sống sót sẽ giảm thẳng.

Quy định của công ty và luật đặc cách đều đang cân bằng. Chỉ khi chắc chắn lần bắn có đạn thật mới có thể chĩa s.úng vào người khác.

Cho nên, người bình thường sẽ nhắm phát s.úng đầu tiên vào chính mình.

Đúng như dự đoán, Khương Tử Ngọc giơ s.úng lên, chĩa thẳng vào thái dương, bóp cò.

Sau một tiếng "đoàng", không có gì xảy ra.

Phát s.úng đầu tiên là đạn rỗng.

Khẩu s.úng được chuyển vào tay Dịch Sơn.

Anh ấy không chút do dự, nhắm thẳng vào đầu mình.

Phát thứ hai, vẫn là đạn rỗng.

S.úng rơi vào tay tôi.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định vẫn tự bắn mình.

Tiếng vang truyền đến trong không khí.

Phát thứ ba, cũng là đạn rỗng.

48.

Một viên đạn thật duy nhất vẫn chưa xuất hiện.

Càng về sau, xác suất gặp đạn thật càng cao.

Sau ba phát bắn đầu, khẩu s.úng lại chuyển về tay Khương Tử Ngọc.

Lúc này, cô ấy không còn quyết đoán như lần trước, mà đang suy nghĩ thật lâu.

Tôi có thể nghe được cả tiếng hít thở nặng nề của đối phương.

Người đàn ông trung niên phía đối diện không hề sốt ruột, hắn lặng lẽ ngồi quan sát chúng tôi.

Một lúc sau, Khương Tử Ngọc cuối cùng cũng giơ tay lên.

Âm thanh quen thuộc truyền tới.

Phát thứ tư, vẫn là đạn rỗng.

Sự hồi hộp chuyển sang Dịch Sơn.

Trong băng đạn chỉ còn một khe trống và 1 viên đạn thật.

Tựa như việc lựa chọn giữa hai mặt của đồng xu.

Tôi nuốt khan, đoán xem anh ấy đang nghĩ gì.

Xác suất hiện giờ là 50/50, Dịch Sơn sẽ chọn tiếp tục tự bắn mình hay nhân cơ hội gi.ết người khác?

Sự sống và cái ch.ết đang đặt ngang hàng.

Nếu anh ấy quyết định bắn người khác, vậy sẽ lựa chọn gi.ết ai?

Tôi hay Khương Tử Ngọc?

Nhìn khuôn mặt rối rắm của đối phương, lòng tôi cũng quặn thắt.

Căng thẳng, hồi hộp, do dự, khổ sở bóp chặt dây thần kinh.

Làm sao để sống sót, ai sẽ sống sót?

Những câu hỏi này quả thật quá điên rồ.

49.

Im lặng hồi lâu, Dịch Sơn cuối cùng vẫn lựa chọn tự bắn mình.

Anh ấy nhắm chặt mắt, cả người căng cứng, cầm s.úng bóp cò.

Giây phút đó, chúng tôi như ngừng thở.

Mãi cho đến khi âm thanh rõ ràng vang lên.

Phát thứ năm, vẫn là đạn rỗng!

Tôi trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, không dám tin.

Hai tay run rẩy.

Băng đạn chỉ có sáu viên, năm phát đầu đều trống không.

Nói cách khác, viên cuối cùng chắc chắn là đạn thật!

Số phận trớ trêu thật sự ưu ái tôi.

Sống ch.ết của mọi người đều tập trung vào khẩu s.úng này.

Mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào tay phải của tôi.

Tôi ngơ ngác hồi lâu, vẫn không dám động.

Bắn ai đây?

Phát đạn cuối cùng nên tự bắn mình hay gi.ết người khác.

Nếu bắn người khác, sẽ nhận được quyền đặc cách 100% không bị xử lý theo quy định.

Nói cách khác, hiện tại tôi có thể lựa chọn loại bỏ Khương Tử Ngọc hoặc Dịch Sơn.

Sau đó tiến vào vòng hai.

Nhưng bản thân sẽ làm vậy sao?

Tôi không khỏi ngước nhìn người đàn ông trung niên ngồi sau bàn với vẻ mặt thờ ơ.

Bắt đầu nhớ lại tất cả các chi tiết trước đó.

Cũng muốn tìm cách để mọi người có thể cùng nhau sống sót.

50.

Tôi cẩn thận nhớ lại từng quy định được thông báo trên loa.

Nhớ lại cả những lời giám khảo vừa nói.

Nhớ lại kinh nghiệm vượt qua năm cấp độ trước.

Thậm chí còn so sánh tiếng loa và giọng nói của người đàn ông này.

Rõ ràng, hai người không phải là một.

Nhưng mối liên hệ giữa những điều này là gì?

Nhìn hắn vui vẻ thoải mái, một tay vung vẩy đùa nghịch đồ vật, tay còn lại luôn đặt dưới bàn chưa từng lấy ra.

Điều này có nghĩa là gì?

Từng cảnh tượng dần hiện rõ trước mắt, hơi thở của tôi càng thêm gấp gáp.

Cảm giác sự thật đã gần ngay trước mắt, chỉ còn một bước nữa thôi sẽ bắt được nó.

Giám khảo nhận ra sự kỳ lạ của tôi, hắn đánh tiếng thúc giục: "Tôi biết các người không nỡ, nhưng thời gian đến rồi, mau đưa ra lựa chọn đi."

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, lại phát hiện đối phương né tránh theo bản năng.

Giây phút đó, tôi hiểu ra.

Vì vậy, tôi giơ s.úng lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc, cứ thế chĩa thẳng vào mình.

Đứng trước bàn dài, bắt gặp tia hoảng loạn trong mắt người đàn ông đó.

"Tôi đánh cược trong sún.g của anh không có đạn."

Bóp cò.

Phát thứ sáu, vẫn là đạn rỗng!

51.

Ở cấp độ này, không có ai bị thương, cũng chẳng ai bị loại.

Cả ba chúng tôi cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng.

Mà người đàn ông vốn luôn tràn đầy tự tin, lúc này lại ngã gục xuống ghế.

Dịch Sơn khó tin nhìn tôi: "Sao cậu lại dám đưa ra quyết định như vậy?"

Khương Tử Ngọc cũng kinh ngạc: "Sao anh biết trong s.úng không có đạn?"

Tôi siết chặt bàn tay vẫn còn đang run rẩy, mỉm cười giải thích.

"Mọi người có nhớ những gì tôi từng nói ở cấp độ thứ ba không?"

"Trước giờ vẫn luôn tin tưởng các quy tắc được thông báo trên loa, đó là logic cơ bản và điều kiện tiên quyết cho các bài kiểm tra của toàn công ty."

"Chắc chắn phải tuân thủ quy tắc."

"Mà tôi nhớ, giọng nói trên loa và giọng của người này hoàn toàn không phải là một."

"Nói cách khác, các quy định mà hắn đặt ra vẫn phải chiếu theo quy tắc cơ bản, cũng không thể vượt qua những gì thông báo trên loa!"

"Cái gọi là quyền đặc cách đã vi phạm quy tắc cơ bản."

"Cho nên tôi đoán, dù hắn có địa vị và tự tin đến đâu vẫn chỉ là một hình thức giám khảo, không có quyền can thiệp vào quy tắc ban đầu."

"Đặc cách xem ra cũng chỉ là lời nói dối."

"Ở cấp này, dù hắn có nói gì đi chăng nữa, chúng ta cũng không được phép tấn công đồng đội, nếu không nhất định sẽ bị loại bỏ."

"Hơn nữa...tôi nghi ngờ hắn thực chất còn chẳng phải giám khảo."

Nghe vậy, Khương Tử Ngọc giật mình: "Vậy đó là ai?"

Tôi khẽ mỉm cười: "Từ lúc chúng ta bước vào đây, dù là giới thiệu quy tắc hay lấy s.úng ra, tay phải hắn vẫn luôn để dưới gầm bàn. Mọi người tự nhìn xem, có đoán được không."

Nghe vậy, cả hai đều đồng loạt giơ tay.

Trên cổ tay mỗi người đều đeo vòng m.áu.

Lúc này, người đàn ông đối diện chật vật ngã xuống, Dịch Sơn túm lấy tay hắn, quả nhiên phát hiện đối phương đang đeo chiếc vòng giống hệt.

"Nói cách khác, hắn cũng là người tham gia trò chơi này?"

53.

Nghe Dịch Sơn suy đoán, tôi lắc đầu.

"Không, một trăm người tham dự đã gặp nhau ở đại sảnh."

Anh ấy đẩy gọng kính: "Vậy cậu cho rằng..."

Tôi hít sâu, nói ra đáp án: "Tôi nghĩ, anh ta là người sống sót duy nhất trong thử thách, người đạt cấp K12 trước đây."

"Quy tắc thứ năm đề cập rằng, nếu đạt đến cấp K12, có thể sống sót rời khỏi công ty, thậm chí nắm quyền kiểm soát nơi này."

"Có lẽ hắn lựa chọn ở lại, trở thành người đứng đầu công ty."

Nghe vậy, Dịch Sơn khẽ gật đầu: "Thì ra là thế."

Chưa kịp dứt lời, chiếc vòng trên tay người đàn ông lóe sáng.

Dưới ánh mắt của chúng tôi, cơ thể hắn phát nổ ngay lập tức.

Chiếc ghế mà đối phương vừa ngồi, trên đó thực tế khắc mấy dòng chữ nhỏ.

[Quy tắc chung cuộc.]

[Hậu duệ K12: Cần ra sức lừa gạt, dụ dỗ để những người mới đến tự gi.ết hại lẫn nhau.]

[Người khiêu chiến K11]: Chỉ khi toàn thành viên sống sót mới có thể vượt qua cấp độ.]

Đúng như dự đoán.

Sún.g của hắn, từ đầu đến cuối không có viên đạn nào.

Nhiệm vụ của hắn, chính là làm chúng tôi rơi vào hoảng loạn, gi.ết hại lẫn nhau, phá vỡ luật lệ để trừng phạt.

Nếu chúng tôi thua, hắn sẽ tiếp tục ngồi trên ngai vàng của K12, kiểm soát công ty.

Nếu thắng, chúng tôi sẽ trở thành K12 mới.

53.

[Chúc mừng các vị hoàn thành kiểm tra, thăng chức K12.]

[Số người sống sót hiện tại: 3.]

Mọi chuyện kết thúc, tiếng loa thông báo vang lên.

[Tiếp theo, có hai lựa chọn cho các vị.]

[Một, tiếp quản công ty, hấp thu m.áu thịt của người mới.]

[Tất cả những người ch.ết đi sẽ cung cấp cho bạn dinh dưỡng, đổi lấy năng lượng xã hội, thậm chí cải tạo cơ thể thành bảo vật.]

[Các vị có thể tự do đi lại trên thế giới, tận hưởng quyền lợi mà K12 mang lại.]

[Có tuổi thọ dài lâu, có sự giàu có vô tận, mọi thứ thế nhân muốn đều nắm chắc trong lòng bàn tay.]

[Điều cấm kỵ duy nhất là bảo mật.]

[Đương nhiên, khi có người chơi mới thành công tiến vào cấp độ cuối cùng, bạn phải đối mặt với thử thách phòng thủ như người vừa rồi.]

[Lựa chọn thứ hai là rời đi.]

[Những ai rời đi sẽ không nhận được bất kỳ phần thưởng nào, thậm chí còn bị thương khi ra ngoài.]

[Nếu cả ba lựa chọn rời đi, công ty sẽ sụp đổ vì mất người lãnh đạo. Các vị sẽ vĩnh viễn bị công ty nguyền rủa, chịu thương tích đầy mình, gặp xui xẻo suốt đời, tiếp tục sống cuộc đời bình thường.]

[Nếu lựa chọn cách thứ nhất, xin mời đi thang máy lên tầng 14, ký thỏa thuận, đọc hết bí mật về công ty.]

[Nếu lựa chọn quyết định thứ hai, vui lòng đi qua cổng tầng 1. Lần này sẽ không gặp ai cản trở.]

[Xin hãy lựa chọn kỹ càng.]

Thông báo xong, tiếng loa im bặt.

Không còn âm thanh nào nữa.

Chúng tôi biết rằng, mình đã đến điểm cuối.

Tôi quay sang nhìn Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc, vươn vai hít thở.

Muốn xem họ quyết định thế nào.

Sẽ ở lại, tận hưởng sự bất tử, vinh hoa phú quý, hoàn toàn nắm giữ bí mật công ty.

Hay rời đi?

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Thực chất đã sớm có câu trả lời.

"Tôi lựa chọn rời đi."

Khương Tử Ngọc nghiêng đầu cười: "Tôi cũng thế."

Dịch Sơn nhún vai, đẩy gọng kính: "Chúng ta giống nhau."

Mọi người vui vẻ nhìn nhau.

Cùng bước xuống tầng 1.

Lần này, hàng nghìn họng s/úng đen ngòm không còn chĩa vào chúng tôi nữa.

Đẩy ra cửa lớn, cùng nhau trở về.

Đúng lúc này, tòa nhà công ty phía sau sụp đổ.

So với việc không ngừng ch.ém gi.ết, trở thành vua của khu rừng đẫm m.áu.

Tôi càng thích thế giới bằng xương bằng thịt trước mặt mình hơn.

Khiến đám ác quỷ ăn xương uống m.áu đó hoàn toàn biến mất.

Mặc dù có nhiều người sẵn sàng đứng trên đỉnh kim tự tháp, chìm đắm trong vinh quang.

Sử dụng cuộc sống của người khác để làm bàn đạp lấp đầy mong muốn của chính mình.

Nhưng đó không phải điều tôi muốn.

Thứ tôi muốn chính là ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa, ánh nắng mà ai cũng có thể tận hưởng như nhau.

END.