Chương 5 - Hợp Đồng Đẫm Máu

34.

Giây phút tiếp theo, tôi hoàn toàn trống rỗng.

Trong đầu là những hình ảnh vụt qua của phòng trà.

So sánh đối chiếu cả hai lần.

Nhưng vẫn chẳng thu được gì.

Dù có nghĩ thế nào, khắc họa ra sao, chúng đều giống hệt nhau.

Nếu chỉ có mình tôi như vậy thì không nói.

Nhưng cả ba người đều giống thế!

Tôi bực bội, thốt ra một câu thô tục, vẫn chẳng thể ém được cảm xúc bất lực.

Mãi cho đến khi thời gian đếm ngược kết thúc.

Tôi đành chỉ đại vào một cốc nước.

Hy vọng gặp may.

"Cốc nước này...bọt khí trong cốc khác với lần trước."

Giám khảo nghe vậy bật cười.

"Sai rồi!" Hắn xoa cằm, bắt đầu đếm ngược lần nữa, ra hiệu cho Dịch Sơn:

"Đến lượt cậu."

Dịch Sơn nghiến răng, quay lại nhìn tôi, có lẽ anh ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Dẫu đã trải qua nhiều nguy hiểm trước đó, chỉ sợ anh ấy cũng chẳng ngờ mình lại bó tay trước trở ngại tưởng chừng như bình thường này.

Một phút chờ đợi, Dịch Sơn cũng không đưa ra được đáp án.

Chỉ vào một đồ vật ngẫu nhiên.

Giám khảo cười lớn.

35.

"Người tiếp theo."

Cuối cùng, hắn chỉ tay vào Khương Tử Ngọc.

Cô ấy trở thành hy vọng cuối cùng của chúng tôi.

Nhưng qua cuộc trao đổi vừa rồi, chúng tôi đã biết trước kết quả.

Cảm giác tuyệt vọng bao trùm khắp không gian.

Tôi và Dịch Sơn chán nản gục đầu, vừa tức giận lại không cam lòng, thế nhưng cũng chẳng làm gì được.

Khương Tử Ngọc nheo mắt mím môi, dường như đang tự hỏi.

Hai chúng tôi im lặng không dám quấy rầy.

Thời gian đếm ngược sắp trôi về 0.

Nhưng ngay khi giám khảo mỉm cười, chuẩn bị thông báo, Khương Tử Ngọc đột nhiên ngẩng đầu.

Cô ấy khôi phục trạng thái tinh thần.

Hai mắt sáng bừng.

Thấy vậy, tôi siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào khẩu hình miệng của cô ấy, muốn nghe xem cô ấy nói gì.

Khương Tử Ngọc có phát hiện gì sao?

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Khương Tử Ngọc thở phào.

Mỉm cười nhìn chúng tôi.

"Hình như tôi đã tìm ra sự thay đổi giữa hai gian phòng rồi."

Nghe vậy, tim tôi và Dịch Sơn như vọt tới cổ họng.

Suýt chút lao ra ngoài.

Sau đó, cô ấy khẽ mỉm cười, đi đến góc phòng.

"Không thể không nói, đáp án được che giấu rất kỹ, khó mà nghĩ đến."

Dứt lời, cô ấy nhẹ nhàng kéo mở tấm rèm vẫn luôn đóng kín.

Ngoài cửa sổ mây đen che phủ, bầu trời tối tăm.

"Bởi vì đáp án chính xác nằm ở bên ngoài căn phòng."

36.

Nụ cười đắc ý của giám khảo chợt vụt tắt.

Cơ mặt dần cứng đờ.

Thời gian đếm ngược vừa lúc dừng lại ở giây cuối cùng.

Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khương Tử Ngọc trả lời đúng rồi.

Vất vả lắm mới gạt bỏ nỗi lo trong lòng, tôi kiệt sức, ngồi gục xuống đất.

Cảm xúc phức tạp như con đê được tháo mở, ầm ầm trút nước.

Mối de dọa lớn nhất trước mắt, cuối cùng đã biến mất.

Khương Tử Ngọc lau mồ hôi trên trán, chạy tới đỡ chúng tôi.

"Nguy hiểm thật, mãi cho đến giây phút cuối cùng, tôi mới tìm ra mấu chốt vấn đề."

"Những tấm rèm trong phòng trà hoàn toàn là để đánh lừa thị giác của chúng ta."

"Mọi người chỉ tập trung vào chi tiết trên rèm, ghi nhớ các nếp gấp, và màu sắc của nó."

"Lại không để ý khung cảnh và thời tiết bên ngoài cửa sổ có thay đổi hay không."

"Trên thực tế, tất cả cảnh tượng trong phòng này nhìn được đều tính là một phần của phòng trà."

"Từ trời nắng đến mưa, đây là sự thay đổi duy nhất có thể cảm nhận trong căn phòng này."

Nghe xong lời giải thích, tôi sực tỉnh.

Đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ qua một chi tiết.

Lần đầu bước vào phòng trà, có vài tia nắng lọt qua khe hở của tấm rèm.

Nhưng đến lần thứ hai, lại chỉ cảm nhận được không gian u ám, tối tăm.

Không chút ánh sáng!

Đồng nghĩa với việc thời tiết bên ngoài đã thay đổi.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi vỗ đầu thật mạnh.

Câu trả lời rõ ràng bày ra trước mắt, thế nhưng lại cứ đi đường vòng.

Đây là thủ đoạn của công ty.

Đường sống luôn xuất hiện một cách bất ngờ.

Nếu đồng đội không đủ nhanh nhạy, có lẽ tôi sẽ bị loại ở ngay cấp độ này.

37.

[Chúc mừng các vị đã hoàn thành bài kiểm tra, thăng chức giám đốc K10.]

[Số người sống sót hiện tại là :6.]

[Con đường thăng tiến quả là tàn nhẫn và khốc liệt.]

Chúng tôi hốt hoảng bước ra khỏi phòng, tiếng loa quen thuộc lại xuất hiện.

Sau bốn cấp độ, từ con số 99 ban đầu, nay chỉ còn lại 6 người.

Xung quanh công ty đã chất đầy xương trắng.

Nhưng tôi chưa bao giờ quên, chỉ cần thăng cấp K12, bản thân có thể an toàn rời khỏi đây.

Hiện tại, sắp đến cấp cuối.

[Tiếp theo, xin mời di chuyển lên tầng 10 để tham gia bài kiểm tra thăng cấp thứ năm.]

[Chủ đề lần này là đưa ra quyết định và phản hồi.]

Leo đến tầng 10, chúng tôi gặp giám khảo trong một phòng họp lớn.

Đối phương ngồi tựa trên ghế, không nói một câu dư thừa, trực tiếp giới thiệu quy tắc ở đây.

"Nơi này là phòng họp tầng 10."

"Mời các vị tự chia thành hai nhóm, lần lượt đi đến lối vào thang máy bên trái và bên phải."

"Quy tắc thông qua rất đơn giản, bên nào vào thang máy trước, cả đội cùng lên đến tầng 13, bên đó sẽ giành chiến thắng."

"Người thua cuộc sẽ bị loại ngay tại chỗ."

"Ở cấp độ này, không được phép tấn công các thành viên của đội còn lại hoặc can thiệp gây cản trở hành động của đối thủ. Hãy tham gia một cách công bằng."

Nói xong, hắn ung dung nhắm mắt ngủ tiếp.

Chúng tôi hoang mang.

Cho nên, cấp độ này... là chạy đua?

Nhưng nội dung lại giống trò đùa thế?

So xem ai đi thang máy nhanh hơn?

Đây chẳng phải điều vô nghĩa à?

38.

Mặc dù vô cùng nghi ngờ nhưng mọi người vẫn phải mau chóng gạt bỏ những suy nghĩ làm sao nhãng tâm trí.

Tại thời điểm này, mặc kệ quy tắc có vô lý đến đâu, trước hết cứ chấp hành trước đã.

Ba người chúng tôi nhanh chóng lập thành một nhóm, chọn lối vào thang máy bên trái của phòng họp.

Mỗi bên đều được bố trí hai thang cạnh nhau.

Đối mặt với sự lựa chọn đầu tiên, vì chưa có manh mối, cho nên chúng tôi chỉ đành chọn ngẫu nhiên một trong số đó mà xông vào.

Đứng trong thang máy, cuối cùng chúng tôi cũng nhận ra sự kỳ lạ của tầng này.

Bởi vì dù có cố ấn thế nào, nút tầng 13 vẫn mãi không sáng.

Đừng nói 13, ngay cả 12 và 11 cũng không đi được.

Nhìn thang máy bất động, tôi có chút khó hiểu.

"Thế này là sao?"

Khương Tử Ngọc quay đầu quan sát toàn bộ xung quanh: "Quả nhiên, quy tắc sao có thể dễ như miêu tả được chứ."

Dịch Sơn nhanh chóng quyết định, bảo chúng tôi mở cửa, bước vào bên thang còn lại.

Nhưng tình huống tương tự vẫn lặp lại.

Nút ấn các tầng vẫn ở đó, nhưng dù làm cách nào cũng không kích hoạt được.

Mọi người trơ mắt đứng nhìn nhau.

"Liệu có cơ chế bí mật đang ẩn giấu đâu đó không?" Khương Tử Ngọc đưa ra ý tưởng.

Nhưng đã tìm kiếm khắp cả buồng thang cũng không thấy gì bất thường.

"Thật kỳ quái." Dịch Sơn cau mày:

"Muốn thang máy đi lên thì phải làm sao?"

39.

Dù sao đây cũng là cuộc chạy đua tốc độ, chúng tôi vừa cẩn thận tìm kiếm xung quanh, đồng thời cũng lặng lẽ quan sát tình hình phía bên kia phòng họp.

Hai thang ở đó, hình như cũng không di chuyển được.

Ba người chúng tôi đứng suy nghĩ hồi lâu vẫn không đưa ra được giải pháp.

Cái bài kiểm tra khó hiểu này quả thực khiến người ta hoang mang.

Tôi có ý muốn chạy đến chỗ giám khảo, gặng hỏi thêm manh mối. Nhưng hắn vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, không có bất kỳ phản ứng thừa thãi nào.

Đối mặt với tình huống oái oăm này, chúng tôi hoàn toàn ch.ết lặng.

Điều kiện thông qua rất đơn giản, nhưng thang máy không thể di chuyển. Rốt cuộc phải làm sao?

Vì để phá vỡ cục diện bế tắc này, Dịch Sơn đề xuất một số thử nghiệm, muốn chúng tôi làm theo.

Nhưng cuối cùng cũng không khá hơn là bao.

Mãi cho đến khi đổi lại cách thử, một người vào thang bên trái, hai người tiến vào thang bên phải, thang máy cuối cùng cũng chuyển động.

Phía thang bên trái thật sự có thể ấn được tầng 11!

Mặc dù vẫn còn cách đích đến rất xa, nhưng đây cũng có thể coi là bước nhảy vọt.

Tôi kích động lao ra ngoài, muốn nói tin này cho Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc.

Nhưng khi cả ba bước vào kiểm tra, cái nút 11 lại chuyển sang xám xịt.

Dù có ấn thế nào cũng không được.

Dường như chẳng thay đổi chút nào.

40.

Tà môn.

Quá tà môn.

Đối mặt với cảnh tượng quỷ dị này, tôi hoàn toàn bó tay.

Chẳng lẽ mình gặp ảo giác?

Cũng may, kế đến để Khương Tử Ngọc và Dịch Sơn luân phiên thay đổi, bọn họ cũng xác thực tôi không nhìn nhầm.

Cuối cùng rút ra được kết luận.

Dường như giữa hai thang máy này có mối liên hệ nào đó.

Khi hai người đứng cùng một thang, bên còn lại có thể ấn tầng 11.

Một khi hai người kia ra ngoài, thang máy đó sẽ trở lại trạng thái ngừng hoạt động.

"Quy luật này có lợi ích gì?"

Tôi gãi đầu, cảm giác như tế bào não sắp bị đốt trụi.

Nếu đã phát hiện ra quy luật đặc thù, nó ắt phải có tác dụng.

Nhưng chỉ có 1 người lên được tầng 11, điều này so với kết quả bài kiểm tra cũng trở nên vô nghĩa.

Chắc chắn đằng sau quy luật nhỏ, còn có một quy tắc càng lớn hơn.

Chỉ là dù có quan sát thế nào, chúng tôi cũng không thể nhìn thấu.

"Đây chẳng lẽ là một dạng đề toán học?" Khương Tử Ngọc nhăn mặt.

Chúng tôi cứ đứng suy nghĩ suốt năm phút, vẫn không có chút tiến triển.

Dịch Sơn vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên tháo kính, vỗ mạnh vào trán.

Ngay sau đó là giọng nói đầy hưng phấn của anh ấy.

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, hóa ra lại đơn giản như vậy."

41.

"Anh nói xem."

Tôi và Khương Tử Ngọc chăm chú lắng nghe.

Dịch Sơn cười cười, chỉ vào thang máy: "Là vấn đề đối xứng."

"Đối xứng? Có ý gì?"

Đối phương giải thích: "Yếu tố ảnh hưởng đến việc thang máy có thể đi lên hay không thực chất là dựa vào trọng lượng của hai thang."

"Có thể hơi khó hiểu, tôi sẽ giải thích rõ hơn."

"Hai thang này một trái một phải, có thể coi như một cán cân."

"Mọi người đều biết cân thiên bình rồi đúng chứ? Bên nào nặng hơn sẽ chìm xuống, nhẹ hơn sẽ nổi lên."

"Chúng ta cũng giống nhau. Một khi thang máy bên trái nhẹ hơn bên phải, vậy phía bên trái sẽ lên được tầng cao hơn."

"Cho nên nếu hai chúng ta đứng chung một chỗ, thang bên kia sẽ giúp người còn lại lên đến tầng 11."

Nghe xong giải thích, tôi gật gù cảm thán.

Quả thật là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Chỉ đơn giản như vậy, mà chúng tôi đứng ngoài cửa quan sát mãi cũng không phát hiện ra.

Sau đó, để xác minh suy đoán này, Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc cùng bước vào một thang.

Tôi đứng ở cửa bên còn lại.

Không tiến vào tận nơi mà chỉ thò tay bấm nút.

Lần này, không chỉ số 11 sáng lên, mà ngay cả 12 cũng có phản ứng!

Trọng lượng của một người tương đương với nút lên của một tầng.

Nếu trọng lượng của một bên thang càng lớn, đồng nghĩa với việc có thể lên đến số tầng tương ứng.

Mà 3+3=6.

Nói cách khác, chỉ cần chúng tôi có thể đặt những đồ vật nặng hơn trọng lượng của sáu người vào một bên thang, vậy ba chúng tôi có thể lên đến tầng 13.

42.

Thấy thí nghiệm thành công, cả ba chúng tôi đều vui mừng khôn xiết.

Nguyên lý hoạt động đã nắm rõ.

Tiếp theo, chỉ cần áp dụng vào thực tế là xong.

Về phần những vật nặng cần có, chúng tôi vội tìm kiếm xung quanh phòng họp.

Ngoài một chiếc bàn dài khổng lồ không thể di chuyển được, còn có khoảng 30 chiếc ghế gỗ.

Đáp ứng được nhu cầu trọng lượng dễ dàng.

Vì không muốn để lộ thông tin, chúng tôi cẩn thận bước đến trong góc, bắt đầu lén lút di chuyển ghế.

Nhưng không ngờ khi đến giữa phòng đã gặp ba người của nhóm còn lại.

Ánh mắt họ đang dán chặt vào những chiếc ghế gỗ quanh đây.

Khoảnh khắc hai bên chạm mặt, mọi người đều hiểu rõ ý định của đối phương.

Bọn họ cũng tìm ra quy luật rồi!

"Mau chuyển, mau chuyển!"

Khương Tử Ngọc hét lớn, mọi người sực tỉnh.

Vội nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, kéo nó vào thang máy.

Bên kia cũng làm tương tự.

Thời gian kế tiếp, quả thực không khác gì cuộc cạnh tranh tốc độ thuần túy.

Bên nào lấy được nhiều ghế hơn sẽ giành chiến thắng.

Bản năng sinh tồn hừng hừng bốc cháy, tôi tóm lấy một chiếc ghế gỗ, chạy như điên về phía cửa thang.

43.

Dọn được một nửa, Dịch Sơn chớp lấy cơ hội, đưa ra một phép tính đơn giản.

Để cả ba chúng tôi lên được tầng 13, cần 18,1 chiếc ghế gỗ.

Nói cách khác, nếu lấy 18 chiếc, sẽ thiếu một chút, vì vậy cần 19 ghế mới đáp ứng được yêu cầu.

Mà toàn bộ phòng có 38 ghế dựa.

Trong đó một chiếc đã bị giám khảo ngồi, không thể lấy đi, cho nên tính ra chỉ còn 37 chiếc.

Như vậy, bất kể ai nhanh ai chậm, cuối cùng chỉ có một bên có tư cách lên được tầng 13.

Vừa phải quan sát số ghế của hai bên, vừa chạy tới chạy lui giữa lối vào và phòng họp.

Dù mệt nhọc, hơi thở nặng nề nhưng không ai dám lơ là một giây.

Tuy nhiên, điều tuyệt vọng nhất vẫn xảy ra.

Rõ ràng cả hai bên đều hành động cùng một lúc, nhưng tốc độ của đối thủ lại nhanh hơn chúng tôi nửa bước.

Ngay lúc chúng tôi vừa chuyển xong chiếc ghế thứ 18.

Phía đối phương đã khiêng nốt chiếc cuối cùng.

Hiển nhiên, trong số ba người họ, có một người có năng lực thể thao vượt trội, xách đồ nhanh hơn những người khác.

Do đó tích lũy được lợi thế dẫn trước nửa chặng đường.

Khu vực trung tâm phòng họp cách lối vào thang máy khá xa.

Trừ khi di chuyển với tốc độ giống Bolt, nếu không chúng tôi cũng chẳng thế đuổi kịp đối phương.

"Toi rồi..."

Tôi nghe tiếng đồng đội của mình lẩm bẩm, hai mắt họ trống rỗng, dựa người vào cửa thang, bộ dạng hoàn toàn muốn từ bỏ.

Chờ đợi cái ch.ết.

Nhìn cửa thang máy chất đầy ghế gỗ, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

"Đừng vội bỏ cuộc, cuộc đua còn chưa kết thúc."

44.

Hai người họ sửng sốt, nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi không kịp giải thích, bởi chiếc ghế cuối cùng của đối phương đã sắp đến đích rồi.

Tôi hít sâu, vội vàng cởi giày.

Tiếp đó là áo khoác, thắt lưng.

Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc lập tức hiểu ý.

Thực tế, chúng tôi chỉ còn cách chiến thắng 0,1 trọng lượng ghế mà thôi.

Tương đương khoảng 4 pound.

Chỉ số thấp như thế, chẳng cần đến một chiếc ghế khác.

Tự chúng tôi cũng làm được!

Chỉ cần chúng tôi loại bỏ 2kg trọng lượng khỏi cơ thể, ném nó vào thang máy bên kia, vậy có thể đạt được mục tiêu cuối cùng.

Khương Tử Ngọc vội vàng tháo vòng cổ, giày cao gót. Dịch Sơn cởi thắt lưng, vứt ra bút máy.

Vì tranh thủ cơ hội sống cuối cùng, chúng tôi hành động cực nhanh.

Ngay khi Dịch Sơn vừa cởi nốt chiếc quần jean dày nặng ra, bên trong chỉ mặc mỗi quần cộc, thang máy cuối cùng cũng hiện nút bấm số 13!

Chúng tôi nhanh hơn đối phương nửa giây, cửa thang khép lại.

Lúc cánh cửa mở ra, tiếng loa lần nữa vang lên.

[Chúc mừng các vị đã hoàn thành bài kiểm tra, thăng chức tổng giám đốc K11].