Chương 9 - Hộp Cơm Của Tôi Bị Mất
11
Sau khi bị quản lý nổi giận, chị Trương ngoan ngoãn hơn hẳn.
Chị không còn tùy tiện chiếm tiện nghi của người khác, cũng chẳng nói xấu sau lưng, thậm chí rất ít bắt chuyện, cả ngày cúi gằm mặt, chẳng biết nghĩ gì.
Văn phòng trở nên yên tĩnh hơn.
Nhưng cái yên tĩnh ấy, lại có phần kỳ lạ.
Mọi người dường như đều cố tình tránh chị ta, không ai chủ động bắt chuyện, đi ăn cũng chẳng gọi theo.
Có lần bình nước ở phòng nước hết, ai cũng chờ người khác thay, chị Trương lặng lẽ đứng dậy, đổi bình mới.
Xong xuôi, chị chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng quay về bàn.
Anh Vương nhìn bóng lưng chị, thở dài:
“Thật ra chị ấy cũng đáng thương, con trai ở ký túc, chồng lại bệnh tật, áp lực gia đình lớn lắm.”
Tôi khựng lại:
“Chồng chị ấy bệnh sao?”
“Ừ.” – anh Vương gật đầu – “Mấy năm trước phát hiện, phải uống thuốc liên tục, tốn kém không ít. Con trai học giỏi, nhắm tới trường trọng điểm, chi phí cũng nhiều. Lương chị ấy thấp, chắc sống cũng chật vật.”
Trong lòng tôi chợt dấy lên chút nặng nề.
Tôi biết nhà chị ấy khó khăn, nhưng điều đó đâu thể thành lý do để chị đi chiếm tiện nghi, bắt nạt đồng nghiệp.
Thế nhưng, khi biết được những chuyện này, nhìn dáng vẻ cô độc của chị, tôi lại thấy khó tả.
Chu Minh thấy tôi suy nghĩ, khẽ nói:
“Khó khăn thì đúng, nhưng cách hành xử cũng sai. Thương hại là một chuyện, ranh giới là chuyện khác.”
Tôi gật đầu.
Lý lẽ thì hiểu, nhưng cảm giác trong lòng vẫn chưa tan.
Hôm đó, tôi mang theo hộp bánh bao nhân cải thảo thịt heo, mẹ tôi dậy sớm gói, nấu đầy hộp.
Hâm nóng xong, chuẩn bị ăn, tôi liếc sang thấy chị Trương đang ngồi ở bàn, nhai chậm rãi một cái bánh bao khô cứng với túi dưa muối nhỏ.
Chị nhai nhọc nhằn, cau mày, như khó nuốt nổi.
Tôi ngập ngừng, rồi cầm hộp cơm bước đến:
“Chị Trương, mẹ tôi gói bánh bao, làm nhiều quá. Chị ăn thử nhé?”
Chị Trương ngẩng lên, đôi mắt đầy kinh ngạc, xen chút lúng túng.
Chị mấp máy môi, mãi mới nhỏ giọng:
“Không cần đâu, tôi có bánh bao rồi.”
“Tôi mời chị thử đi.” – tôi đưa hộp cơm lại gần – “Mới hâm nóng, còn thơm lắm.”
Chị nhìn hộp bánh bao, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng cũng nhận lấy, lí nhí:
“Cảm ơn.”
Tôi mỉm cười, chẳng nói gì, quay về bàn.
Chu Minh ghé sang:
“Cậu thật sự đưa cho chị ta à?”
“Tôi mang nhiều, ăn không hết cũng phí.” – tôi gắp một cái bánh bao – “Dù sao đi nữa, cũng không đến mức để người ta không có nổi bữa cơm nóng.”
Buổi chiều, chị Trương tìm lúc vắng, mang hộp trả tôi, rửa sạch bóng.
“Bánh bao ngon lắm.” – chị đứng bên bàn tôi, không dám nhìn thẳng – “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì.” – tôi ngẩng lên, đáp – “Mẹ tôi nói bánh bao ăn lúc nóng mới ngon.”
Chị khẽ ừ, rồi quay lưng đi.
Nhìn bóng dáng chị, cảm giác nặng nề trong tôi, dường như đã nhẹ đi phần nào.
12
Sau hộp bánh bao hôm đó, thái độ của chị Trương với tôi rõ ràng đã khác.
Chị không còn gây khó dễ, thậm chí đôi khi gặp tôi ở phòng nước còn chủ động gật đầu chào.
Có lần tôi in tài liệu, máy in bị kẹt giấy, tôi loay hoay mãi không được.
Đúng lúc chị đi ngang, chẳng nói gì, thò tay rút gọn gàng, rồi chỉ cho tôi cách nhận biết chỗ bị kẹt.
“Lần sau mà kẹt thì tắt nguồn trước, đừng cố giật ra.” – giọng chị không lớn, nhưng rất rành rọt.
“Cảm ơn chị Trương.” – tôi thành thật nói.
Chị chỉ xua tay rồi đi luôn.
Chu Minh cười:
“Đấy, con người cũng có lúc mềm ra mà.”
Tôi gật đầu cười theo.
Tưởng đâu mọi chuyện sẽ yên ổn từ đây, ai ngờ lại xảy ra chuyện mới.
Công ty cần chọn một người sang trụ sở chính tham gia khóa đào tạo ba tháng, về sau gần như chắc chắn sẽ được thăng chức.
Bộ phận tôi có ba người đủ điều kiện: tôi, Chu Minh và chị Trương.
Quản lý yêu cầu mỗi người chuẩn bị một bản kế hoạch công việc, sau đó họp và bỏ phiếu.
Tôi rất muốn nắm cơ hội này.
Vì thế tôi thức mấy đêm liền, chỉnh sửa bản kế hoạch đến từng chi tiết nhỏ.
Chu Minh cũng nghiêm túc, kế hoạch của cậu thiên về đổi mới kỹ thuật, cách nghĩ khác tôi nhưng cũng thuyết phục.
Còn bản kế hoạch của chị Trương thì sơ sài, như viết qua loa.
Ngày họp, mọi người lần lượt trình bày.
Tôi nói xong, quản lý gật đầu, đồng nghiệp bàn tán khá sôi nổi.
Chu Minh thuyết trình cũng nhận được phản hồi tích cực.
Đến lượt chị Trương, chị cầm mấy tờ giấy đứng lên, nhưng không đọc kế hoạch.
Chị thở dài:
“Thực ra tôi biết mình khó mà so được với Tiểu Lâm hay Tiểu Chu. Tôi già rồi, đầu óc cũng không nhanh nhẹn bằng các em.”
Mọi người thoáng sững sờ, không hiểu chị định nói gì.