Chương 13 - Hộp Cơm Của Tôi Bị Mất
18
Lại thêm một năm nữa, công ty lại tổ chức team building, vẫn ở khu nhà hàng nông thôn lần trước.
Lần này có thêm vài đồng nghiệp mới, đều còn trẻ, tính cách sôi nổi.
Khi phân công nấu ăn, Tiểu Ngô giờ đã thành thạo, đảm nhiệm việc xào nấu, món ăn nêm nếm khá ngon.
Chu Minh bị phân đi nhóm bếp lửa, mặt mũi lem nhem tro than, khiến cả đám cười nghiêng ngả.
Chị Lý và anh Vương thì ngồi bên nhặt rau, vừa làm vừa trò chuyện chuyện nhà, chị Lý khoe con gái thi đỗ trường tiểu học trọng điểm, cười tít mắt.
Tôi nhìn cảnh ấy, lòng thấy ấm áp.
Trong lúc ăn, chẳng biết ai nhắc đến chị Trương.
Tiểu Ngô nói:
“Lần trước em ghé siêu thị của chị Trương mua đồ, thấy chị ấy rồi. Thay đổi nhiều lắm, nói năng nhã nhặn, còn chủ động bớt tiền cho em nữa.”
“Thật sao?” – chị Lý ngạc nhiên.
“Ừ.” – Tiểu Ngô gật đầu – “Siêu thị của chị ấy hình như làm ăn khá tốt, nhiều hàng xóm cũng ghé mua.”
Anh Vương cười:
“Xem ra chị ấy thực sự thay đổi. Con người mà, đôi khi phải ngã đau một lần mới biết đi đường nào cho đúng.”
Chị Lý thở dài:
“Nghĩ lại thì, trước đây chị ấy như thế, có lẽ cũng vì bị cuộc sống dồn ép, chỉ là chọn sai cách thôi. Giờ yên ổn mở cửa hàng, cũng tốt.”
Mọi người bàn tán rôm rả, giọng nói đã không còn giận dữ như trước, thay vào đó là sự bao dung.
Tôi không xen vào, chỉ lặng lẽ nâng cốc uống một ngụm nước ngọt.
Ánh trăng sáng trải đầy sân, tĩnh lặng mà ấm áp.
Thì ra, thời gian thực sự có thể làm phai nhòa nhiều điều, và cũng có thể thay đổi nhiều điều.
19
Sau chuyến đi nhà hàng nông thôn, tôi được quản lý bổ nhiệm làm tổ trưởng.
Chu Minh mừng cho tôi:
“Đáng lẽ cậu phải được đề bạt từ lâu rồi. Cậu làm việc chắc chắn, ai cũng phục.”
Tôi cười:
“Cũng nhờ mọi người hỗ trợ cả.”
Làm tổ trưởng, công việc nhiều hơn hẳn, vừa phải điều phối nhóm, vừa liên hệ các phòng ban khác. Nhưng tôi lại thấy thích sự bận rộn ấy.
Tiểu Ngô trở thành cánh tay phải của tôi, cô tiến bộ rất nhanh, làm việc cẩn thận và nghiêm túc, những gì tôi chỉ dạy, cô đều tiếp thu nhanh.
Có lần nhóm chúng tôi nhận dự án, gặp phải vấn đề nan giải, tăng ca đến khuya mà vẫn chưa giải quyết được.
Tiểu Ngô lo lắng:
“Chị Lâm nếu không xong thì có ảnh hưởng tiến độ không?”
“Đừng vội.” – tôi vỗ vai cô – “Cứ nghĩ thêm, chắc chắn sẽ có cách.”
Chu Minh cũng ở lại hỗ trợ. Cả ba người cùng nhau bàn bạc, tra cứu tài liệu, thử nhiều phương án, cuối cùng đến gần sáng thì giải quyết xong.
Nhìn dữ liệu hiện lên trên màn hình, Tiểu Ngô vui sướng nhảy cẫng:
“Tuyệt quá! Cuối cùng cũng xong!”
Chu Minh cười:
“Quả nhiên, đông người mới mạnh.”
Tôi nhìn hai người, lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Có lẽ, đồng nghiệp tốt nhất chính là thế này.
Không phải tính toán, không phải đấu đá, mà là khi gặp khó khăn, có thể cùng nhau nỗ lực, cùng nhau vượt qua.
20
Thoáng cái đã thêm một năm nữa.
Công ty tổ chức tiệc cuối năm, tôi với tư cách tổ trưởng được mời lên sân khấu nhận giải thưởng.
Bước xuống, nhìn thấy Chu Minh và Tiểu Ngô dưới khán đài cười vẫy tay với tôi, chị Lý và anh Vương cũng mỉm cười gật đầu.
Trong lòng tôi bất giác hiện lên hình ảnh những ngày đầu mới vào công ty, nhớ tới chị Trương – người phụ nữ luôn thích chiếm chút lợi nhỏ, nhớ tới những rắc rối và khó chịu mà chị ta từng mang lại.
Những chuyện ấy, dường như đã rất xa rồi.
Tiệc tất niên kết thúc, cả nhóm kéo nhau đi ăn khuya.
Trong lúc trò chuyện, Tiểu Ngô bỗng nói:
“Chị Lâm chị còn nhớ chị Trương không? Hôm trước em ghé siêu thị của chị ấy, gặp con trai chị, cậu ấy đỗ đại học rồi, trông bảnh trai lắm, còn chủ động chào em nữa.”
“Thật à? Vậy thì tốt.” – tôi cười.
“Ừ.” – chị Lý gật đầu – “Nghe nói giờ chị ấy cũng hòa đồng với hàng xóm, có khi còn giúp người ta trông con lúc họ bận.”
Anh Vương nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:
“Con người mà, ai chẳng từng mắc sai lầm. Quan trọng là biết sửa.”
Mọi người cùng bật cười.
Ngoài trời đêm đã dày, ánh đèn trong quán sáng ấm áp.
Tôi ngắm nhìn đồng nghiệp bên cạnh: có người mới gia nhập, có người đã gắn bó nhiều năm. Họ nói cười rôm rả, bầu không khí thật náo nhiệt.
Bất chợt tôi hiểu ra, trong công việc sẽ luôn gặp đủ kiểu người – có người tốt, có người xấu.
Gặp người không tốt, chẳng cần quá giận dữ hay để tâm, chỉ cần làm tốt phần mình.
Còn những người thực lòng đối xử tử tế, những người sẵn sàng giúp đỡ khi bạn gặp khó khăn – họ mới là điều đáng trân trọng.
Giống như giây phút này, có thể cùng đồng nghiệp làm việc, trò chuyện, ăn bữa khuya, thế là đủ.
Con đường phía trước còn dài, nhưng chỉ cần có những người này ở bên, tôi cảm thấy chẳng còn điều gì phải sợ nữa.
(TOÀN VĂN HOÀN)