Chương 9 - Hồng Trần Như Mộng, Người Tỉnh Mộng Tan
Sở Hành Chu quen biết ta nhiều năm như vậy, làm sao hắn lại không biết?
Vậy nên hắn không cho ta chết, bắt ta phải sống tốt.
Với thân phận Cố Mẫn Gia.
10.
Sở Hành Chu gần một tháng không đến thăm ta.
Thực ra ta nghĩ, nếu hắn không vạch trần, không biết ta có thể tiếp tục diễn cùng hắn không. Dù sao ta cũng đã diễn nhiều năm như vậy, diễn đến mức ta tưởng hắn thật sự tình sâu nghĩa nặng với ta.
Hắn đã lâu không đến, thứ đến, lại là một đạo thánh chỉ sáng chói.
Ta đã chuyển từ Mẫn gia nương tử thành Hoàng phi của Nam Thần.
Đáng tiếc là không có động phòng hoa chúc, không có mũ phượng xiêm áo đỏ, Chỉ có một chiếc kiệu nhỏ men theo con đường cung đình uốn lượn giam cầm nửa đời sau của ta.
Ta ngồi trong Hoa Dương cung lạnh lẽo vắng vẻ.
Có tiếng sột soạt vang lên, là âm thanh của váy cung trang kéo lê trên mặt đất.
Người đến là Khương Y, giờ phải gọi là Giang Quý phi.
Buổi sáng phong Quý phi, chiều nạp Cố Phi, đương kim thiên tử hôm nay quả là song hỉ lâm môn.
Nàng ta nhìn sắc mặt ta một lúc lâu, khóe miệng hơi nhếch lên: "Hôm nay Hoàng thượng sẽ không đến đâu. Vừa rồi có tin thắng trận, tướng sĩ Nam Thần ta đã c.h.é.m g.i.ế.c được Quân chủ Bắc Yến."
Nàng ta nâng một chén rượu lên: "Không biết muội muội có mừng cho Hoàng thượng không? Hôm nay tam hỷ lâm môn, ta đặc biệt đến chúc mừng tân hôn của muội muội."
Rượu này rất nồng.
Cay đến nỗi nước mắt ta cũng trào ra.
Trong màn nước mắt mơ hồ, ta dường như nhìn thấy một nam nhân cao lớn đặt ta ngồi trên đầu gối, dạy ta đọc sách từng chữ từng chữ một.
Phụ hoàng cũng đã từng thực sự yêu thương ta, bất kể có phải vì mẫu thân của ta hay không.
Sở Hành Chu xuất chinh Bắc Yến, lấy cớ Công chúa hòa thân đã đầu độc Thái tử trước đó.
Tin tức bình định Bắc Yến truyền về, dân chúng Nam Thần ai mà chẳng tán dương Hoàng thượng anh minh.
Hoàng thượng anh minh.
Ta không biết phải đối mặt với hắn thế nào, cũng không biết làm sao đối mặt với trái tim mình.
Ta không còn quê hương, cũng chẳng còn họ tên. Thậm chí trái tim đầy thương tích này, cũng không thuộc về chính ta.
Ta không thể g.i.ế.c hắn, cũng không thể buông bỏ hắn.
Sở Hành Chu đã lấy đi tất cả trâm cài và vật sắc nhọn trong cung của ta.
Ta ngay cả quyền được c.h.ế.t cũng không có.
Khi Sở Hành Chu đến, im lặng là sự phản kháng lớn nhất của ta.
Hắn hung hăng đẩy ta vào mép giường, ta cắn chặt môi, không chịu phát ra một âm thanh nào.
Khi tỉnh giấc giữa đêm, Sở Hành Chu ôm chặt ta, ngủ bên cạnh.
Ta thường tự lừa dối bản thân, có lẽ hắn cũng bất đắc dĩ, nhưng khi mặt trời mọc, hàng vạn oan hồn của nước Bắc Yến lại đè nặng trĩu trong lòng ta.
Thoáng chốc, đã ba năm trôi qua.
Ba năm nay, hậu cung chỉ có ta và Khương Y.
Nghe nói Khương Y không được sủng ái lắm.
Sở Hành Chu lấy nàng ta là vì binh quyền của phụ thân nàng ta.
Hoa Chi không biết ân oán giữa ta và Sở Hành Chu, nàng ấy thường khuyên ta: "Nương nương, Hoàng thượng đối với người là chân tình đấy."
Chân tình ư?
Hắn có chân tình gì chứ?
Ta phải mất mười năm mới biết, người Sở Hành Chu yêu nhất chỉ có chính bản thân hắn.
Như lúc này, hắn ôm ta trong lòng, vòng tay hắn vẫn ấm áp như vậy, hắn nói: "Mẫn Gia, trẫm muốn lập Khương Y làm Hoàng hậu."
Ba năm rồi, ta tưởng mình sẽ không đau lòng nữa, nhưng khi nghe tin rốt cuộc hắn cũng sẽ lập Hậu, lại dấy lên nỗi đau nhói.
Quê hương Bắc Yến ngày ngày khảm trong mộng, thôi vậy, dây dưa nhiều năm như vậy, cũng nên kết thúc rồi.
11
Mồng hai tháng mười, là ngày Khương Y được phong Hậu.
Hoa Chi cố ý muốn trút giận giúp ta, đặc biệt trang điểm cho ta thật lộng lẫy.
Đáng tiếc thay, ta đã không còn sức để mặc những bộ y phục đẹp đẽ như vậy nữa.
Ta cười vuốt ve đỉnh đầu Hoa Chi, dường như nàng ấy đã cảm nhận được điều gì đó, vội vàng nắm lấy tay ta: "Nương nương, đừng nhìn, đừng nghe, Hoa Chi sẽ ở bên người."
Nàng ấy chân thành như vậy, khiến ta hơi ngượng ngùng. Chỉ là một cơ duyên gặp gỡ khi hôn mê, nàng ấy không biết quá khứ của ta, vậy mà đối với ta chân thành như thế.