Chương 8 - Hồng Trần Như Mộng, Người Tỉnh Mộng Tan
Hắn nhớ tất cả những sở thích của ta, chỉ có điều duy nhất không chịu, đó là gọi ta là "Chiêu Chiêu".
Ngày tuyết tan, Sở Hành Chu dẫn ta lên tường thành Nam Thần quốc. Dưới ánh mặt trời, kinh thành lóe sáng chói mắt.
Sở Hành Chu nắm tay ta, giữa hai hàng mi là vẻ kiêu hãnh không giấu nổi.
"Ta đã từng hứa với nàng, sẽ đến đón nàng. Giờ đây giang sơn tươi đẹp này, đều là sính lễ của ta. Trong mắt ta, nàng vẫn luôn như xưa, chưa từng thay đổi."
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt rực sáng của hắn.
Những bông tuyết phía sau hòa quyện cùng cành lê thuở nào. Trong sự dịu dàng ngày qua ngày của hắn, ta gần như chìm đắm.
Tuy ta vẫn không muốn Sở Hành Chu gọi ta là "Mẫn Gia", nhưng đó là khoảng thời gian ấm áp nhất trong đời ta. Ta thậm chí còn nghĩ, có phải mười lăm năm trước đã nếm trải đủ đắng cay của cuộc đời, nên ông trời bắt đầu bù đắp cho ta không.
Đáng tiếc, cả đời này của ta, chưa bao giờ xứng đáng được mọi sự như ý.
9.
Khương Y xông vào viện của ta.
Nàng ta là cô nương rạng rỡ đến mức có phần phóng khoáng.
Hoa Chi lo lắng che chắn ta phía sau, nhưng ta mơ hồ cảm thấy, sự xuất hiện của Khương Y chính là kiếp nạn trong mệnh của ta.
Quả nhiên, khi ta bảo Hoa Chi lui ra, một mình đối diện với nàng ta, thần sắc nàng ta ban đầu là khinh miệt, sau đó chợt trở nên nghiêm trọng.
Nàng ta gọi ta: "Chiêu Hoa Công chúa."
Tim ta đập mạnh, mím chặt môi không chịu thừa nhận, sợ rằng sẽ gây rắc rối cho Sở Hành Chu. Nhưng nàng ta dường như rất chắc chắn, đi qua đi lại đánh giá ta: "Chẳng qua là cành khô lá úa, mà cũng khiến Thất lang nhớ mãi không quên."
Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong đầu như có sấm uỳnh.
Thất lang.
Thì ra hắn không chỉ là Sở Hành Chu của ta, mà còn là Thất lang của người khác.
Khương Y rất hài lòng với sắc mặt ngày càng tái nhợt của ta, nàng ta khẽ cười, sau đó cúi người ghé vào tai ta: "Ngươi nghĩ ngày đó, vì sao Thái tử đột nhiên đến biệt viện? Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi." Nàng ta đứng thẳng người dậy, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý.
Ta làm rơi vỡ chén trà, Hoa Chi vội vàng chạy vào, Khương Y vẫn chưa thỏa mãn: "Nếu ngươi không tin, cứ việc đi hỏi Thất lang."
Nàng ta nói một cách chắc chắn như vậy, thực ra nàng ta không cần phải nói nhiều như thế, gần như trong chớp mắt, ta đã tin lời nàng ta.
Ta biết sẽ có ngày này, chỉ là ta không ngờ nó đến nhanh như vậy.
Những chi tiết ta cố tình bỏ qua, từng cảnh một đan xen hiện lên trước mắt.
Đêm đầu tiên Thái tử đến, từng có người tìm Sở Hành Chu. Người đó ẩn mình trong bóng đêm, giọng nói khàn đặc.
Giọng nói đó, sau này ta đã nghe thấy từ tùy tùng của Thái tử.
Ta vốn tưởng chỉ là giống nhau, nào ngờ tất cả đều là ta tự lừa dối mình.
Giấc mơ ta khó khăn lắm mới duy trì, cuối cùng cũng phải tỉnh giấc.
Năm ấy khi mất mẫu thân, thực ra không phải Sở Hành Chu ngày ngày đến bầu bạn, mà là ta ngày ngày quấn lấy hắn.
Những món đồ chơi nhỏ hắn tặng ta, chẳng qua là do ta mang những thứ mình thích đến trước mặt hắn, cầu xin hắn cùng ta chơi trò gia đình lần này đến lần khác.
Ta luôn nghĩ, hắn ở Bắc Yến quốc một mình, ta cũng một mình, chắc có thể cùng nhau sưởi ấm. Nên sau này hắn đi sứ đến Bắc Yến, ta thật sự đã vọng tưởng, có phải hắn đến đón ta không.
Hắn nói muốn cầu hôn Công chúa, ta vui mừng đến mức quên mất, Nam Thần, không chỉ có một mình hắn là Hoàng tử.
Ngay từ đầu hắn đã biến ta thành quân cờ giành ngôi cho hắn.
Còn ta, cam tâm tình nguyện.
Tất cả mọi thứ, chẳng qua chỉ là một vở kịch do ta tự biên tự diễn.
Người nhập vai, chỉ có một mình ta.
Chất tử Bắc Yến, là nỗi nhục cả đời của hắn.
Và Công chúa Bắc Yến, là công cụ tốt nhất để hắn gột rửa bản thân.
Đối với ta, cái c.h.ế.t không phải điều đau khổ nhất, đau khổ nhất là sống trong bóng dáng của người khác.