Chương 3 - Hồng Trần Cung Sâu
Nhìn chiếc đèn lồng đỏ ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, ta để tâm trí mình trôi đi xa.
Thế gian này, núi sông sừng sững, ngân hà bao la, phố thị ẩn giấu đủ loại hỉ nộ ái ố của nhân gian, vạn vật thay đổi không ngừng…
Nhưng đời phù du lại quá ngắn ngủi.
7.
Thân thể Kỷ Từ dần hồi phục, hắn lại quay về hầu hạ trước mặt hoàng thượng.
Nhưng hắn để lại bệnh cũ, mỗi khi tuyết rơi, chân hắn đau suốt đêm không ngủ được.
“Ta không muốn bị người ta sỉ nhục nữa.”
Mặt ta sưng vù nhìn Kỷ Từ. Sáng nay, trong Noãn Các, hoàng thượng nhìn thấy mặt ta thì chỉ sững người một chút. Sau đó, quý phi đi theo ông liền sai người tát ta.
Ta biết dung mạo mình rất giống tiên hoàng hậu, đó là cơ hội duy nhất để ta tiến thân.
Kỷ Từ sa sầm mặt, nghiêm giọng:
“Đưa tay ra đây.”
Hắn kéo tay ta, dùng thước gỗ đánh mạnh một cái.
“Nhẹ thôi.” Ta đau đến mức co người lại, khẽ gọi tên hắn.
“Không nhẹ được, chịu đi.” Kỷ Từ vẫn lạnh lùng quát:
“Lời này không được nói ra khỏi phòng, cẩn thận rơi đầu đấy.”
Thấy ta đau đến đỏ cả mắt, hắn lại đau lòng thổi vào lòng bàn tay ta.
“Đông Hỉ, đừng nhắc lại nữa được không…”
Kỷ Từ áp mặt vào bàn tay đỏ của ta, đôi mắt mê hồn ánh lên những gợn sóng.
“Đó là con đường không lối về.” Hắn gần như van nài, từng chữ từng lời nói ra.
8.
Sau trận tuyết lớn, trời cuối cùng cũng quang đãng.
Ánh nắng xuyên qua mây, rải xuống nhân gian vài tia sáng le lói. Tuyết và băng trên cây dần tan, đánh dấu một ngày đẹp trời hiếm hoi sau nhiều ngày âm u.
Ta đứng trước điện Noãn Các, thẫn thờ nhìn trời. Hôm ấy, ta và Kỷ Từ đối diện nhau, không nói một lời.
Sau nhiều ngày bên nhau, lòng ta thực sự dao động.
Có lẽ cuộc sống hiện tại cũng không tệ, ăn no, mặc ấm, còn có một đại thái giám mỹ mạo sưởi ấm giường cho ta. Sống như thế mãi cũng không phải là xấu.
“Đông Hỉ, mau dọn dẹp. Đại hoàng tử sắp đến đây rồi.”
Tiểu Lễ Tử nghe tiếng báo từ bên ngoài, hối hả chạy đến tìm ta.
Đại hoàng tử tên là Chu Chiêu, tính cách ngỗ nghịch, đi đến đâu cũng gây náo loạn.
Hoàng thượng ít con cái, mẫu phi của hắn, Trương quý phi, lại rất được sủng ái.
Thành ra hắn trở thành đứa trẻ ngang ngược, vô pháp vô thiên.
Các tiểu cung nữ trong Noãn Các ngày thường rất thích chen lấn để gần gũi chủ tử. Nhưng nghe tin đại hoàng tử đến, tất cả đều lén lút chạy trốn vào nhà vệ sinh.
Thấy ta tò mò nhìn, Tiểu Lễ Tử hạ giọng nhắc nhở:
“Vừa rồi đại hoàng tử bị thái phó trách mắng trong học đường, ngươi cẩn thận, đừng làm chạm vào chỗ đau của hắn.”
Ta gật đầu đồng ý, tập trung hết sức chuẩn bị.
Đại hoàng tử Chu Chiêu vừa bước vào Noãn Các, đã đập vỡ bình hoa trên bàn, hét lớn:
“Đồ ngu! Ai cho phép ngươi bày bình hoa này ra chắn mắt ta?”
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẻ ngông cuồng, ngang ngược của mẫu phi hắn, hắn học được mười phần.
Ta và Tiểu Lễ Tử vội quỳ xuống, dập đầu liên tục. Có vẻ hắn không phá tan cả Noãn Các thì không chịu rời đi.
Chu Chiêu đập phá gần hết đồ trong Noãn Các, vẫn chưa hết giận, liền đá ta ngã nhào.
Ta cắn răng chịu đau, không dám kêu tiếng nào, chỉ cúi đầu dập đầu. Thấy hắn định đá tiếp, Tiểu Lễ Tử vội lên tiếng:
“Ôi chao, điện hạ, không bằng vào trong mà xem. Tây Vực vừa tiến cống một con mèo Ba Tư xinh đẹp, hiện đang nuôi trong Noãn Các đấy.”
Tiểu Lễ Tử cười nịnh nọt, để mặc Chu Chiêu đá chân vào mặt mình.
“Đồ ch,et tiệt! Mau dẫn bản điện hạ đi, không thì ta bảo phụ hoàng ch,ặt đ,ầu các ngươi!”
Mèo Ba Tư do Tây Vực tiến cống, bộ lông bóng mượt, mỗi ngày chỉ thích nằm trên đùi bọn ta phơi nắng, hoặc nhảy nhót trên hành lang, đuổi theo ánh sáng, vừa linh hoạt vừa đáng yêu.
Ta nuốt một ngụm m,áu, lặng lẽ theo vào trong.
Vừa bước vào, ta đã thấy Chu Chiêu nắm cổ mèo, ném mạnh xuống đất.
Con mèo kêu lên th,ảm thiết, cơ thể co giật đau đớn, chẳng mấy chốc tắt thở.
Ta kinh hãi nhìn th,i th,ể mèo trên đất, còn Chu Chiêu thì quay sang ta, ngắm nhìn mặt ta một lúc rồi cười nói:
“Ngươi chính là nô tỳ mà mẫu phi bảo là dám xúc phạm bà ấy, đúng không?”
Nụ cười ngây thơ của đứa trẻ hiện ra trước mặt, nhưng ta lại thấy như rơi vào hầm băng.
Đó là ác ý thuần túy nhất, chưa bị thuần hóa hay kiềm chế, khiến linh hồn người ta run rẩy.
“Người đâu, lôi ả ra sân cho ta!”
Trong sân Noãn Các có hai bồn nước lớn chứa nước sống. Trời khô hanh, lò sưởi thì nóng, bồn nước này do ta tự xách sáng nay, giờ đã phủ một lớp băng mỏng.
Đầu ta bị đè xuống lớp băng, Chu Chiêu đứng trên ghế, dùng sức nhấn ta xuống nước.
Đám thị vệ bên cạnh hắn, tận tụy giữ chặt ta, để hắn chơi đùa cho hả giận.
Nước tràn vào phổi, ta giãy giụa kịch liệt, cố gắng ngoi lên.
Qua khóe mắt, ta thấy Tiểu Lễ Tử không màng tất cả, lao ra khỏi Noãn Các. Nhưng ta lại bị Chu Chiêu nhấn trở lại nước.
Không biết bao lâu, tầm nhìn của ta dần trở nên mờ nhòa.
“Hoàng hậu giá đáo!”
Nghe tiếng đó, ta yên tâm ngất đi.
Ta hiếm khi mơ thấy mẫu thân, người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng ấy ôm ta, hát khúc đồng dao.
Hát được một lúc, mẫu thân ta bỗng tr,eo cổ ngay trước mặt ta, và ta lại chìm xuống dòng nước vô thanh.
“Không!”
Ta hít một hơi thật sâu, tỉnh lại trong sự hoảng hốt.
Đây là nội thất Noãn Các, Kỷ Từ đang ôm ta, khe khẽ ngâm nga gì đó.
Thấy ta tỉnh, hắn đưa tay chạm vào trán ta.
“Ngươi phát sốt rồi, đừng nói gì cả.”
Chưa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Kỷ Từ vội buông ta ra, ẩn mình vào bóng tối.
“Quý phi nương nương giá đáo!”
Giọng the thé của thái giám phá tan màn đêm, một giọng nữ lười nhác vang lên đầy khó chịu:
“Con tiện tỳ hôm nay đâu?”
“Khởi bẩm nương nương, đã ch,et rồi ạ.”
Trương quý phi hừ lạnh, cao giọng nói:
“Vậy thì đào xác lên, b,ăm nát, đem cho thú trong Thú Các ăn!”
“Đã dám làm tổn thương Chiêu nhi của ta, chỉ ch,et thôi là chưa đủ! Ha ha ha ha!”
Con mèo Ba Tư lúc giãy ch,et đã cào Chu Chiêu, khiến hắn tìm Trương quý phi khóc lóc. Giờ bà ta tới để hỏi tội.
Hai tên thị vệ xông vào, lôi ta, người đang sốt cao, ra ngoài.
Kỷ Từ muốn bước ra, nhưng bị ánh mắt ta ngăn lại.
Chúng ép ta quỳ trước mặt Trương quý phi, thi thể mèo Ba Tư vẫn còn ở trước mắt.
Trương quý phi nắm cằm ta, buộc ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Lại là ngươi, con tiện nhân này.”
Bà ta tát mạnh một cái, khiến ta quay đầu, m,áu trào ra khỏi miệng.
“Đánh ch,et nó cho ta!”
Thái giám vừa rồi khẽ nhắc nhở:
“Nương nương, hôm nay hoàng hậu đã dặn, giữ mạng cho cung nữ này.”
Trương quý phi không cam lòng, lại tát ta một cái, sau đó nghĩ ra một ý độc ác.
Bà ta bóp lấy khuôn mặt sưng đỏ của ta, cười ác độc nói:
“Cả người trong Noãn Các, mỗi đứa 20 gậy. Còn ả và tên thái giám cận thân kia, 30 gậy!”
Thị vệ do dự, 30 gậy này có thể lấy mạng ta.
“Chỉ cần đánh, ta nói đánh, không nói gi,et. Nếu nó thân thể yếu mà ch,et, có liên quan gì đến ta?”
Từng gậy từng gậy quất xuống lưng ta, ta cắn răng, không kêu một tiếng.
Nếu hôm nay ta sống sót, nhất định bắt mẹ con họ nợ m,áu trả bằng m,áu!
9.
Hoàng hậu vội vã đến đã chấm dứt màn tra tấn tàn khốc đội lốt danh nghĩa “trừng phạt” và cứu ta khỏi tay Trương quý phi.
Trước khi rời đi, Trương quý phi trừng mắt nhìn ta đầy căm hận, rõ ràng đã ghi hận trong lòng.
Mặc dù không bị đánh nhiều, nhưng cơn sốt cao kéo dài cũng đã khiến ta mất nửa mạng.
Kỷ Từ mỗi lần mang thuốc đến đều vội vã rời đi, ta biết hắn đang tránh mặt ta.
Tiểu Lễ Tử không hiểu, trở thành người chuyển lời giữa ta và hắn. Hắn nói:
“Ta không biết hai người có chuyện gì, nhưng hôm đó chính cha nuôi đi cầu xin hoàng hậu cứu ngươi. Vì chuyện đó mà lỡ mất thời gian vào cung hầu hạ, bị hoàng thượng trách mắng không ít. Khi ngươi hôn mê, hắn đứng suốt một đêm. Vậy mà giờ ngươi khỏe rồi, hắn lại không gặp ngươi.”
Ta chỉ cười nhạt, không đáp.
Kỷ Từ cảm thấy tội lỗi, trách bản thân vì không bảo vệ được ta.
Đêm đó, hắn vẫn đứng ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Ta ngồi bên ánh nến, khẽ dùng tay tạo hình một con bướm.
Bóng con bướm từ khung cửa sổ bay lên, đậu trên lông mày và ánh mắt của Kỷ Từ.
Nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ, ta khẽ thở dài:
“Ta không trách ngươi…”
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, bóng con bướm lay động rồi bị ánh nến nuốt chửng.
Gió nổi lên…
“Thập nhật sau, tiệc thưởng mai, sau khi xong hoàng thượng sẽ đến Noãn Các.”
Ánh nến bị gió thổi tắt, bóng dáng của chúng ta cũng tan biến vào đêm tối.
Giọng Kỷ Từ run rẩy, gió rít thổi làm giấy cửa rung lên, lấn át tiếng nức nở của hắn.
Hắn đã khóc.
10.
Mười ngày sau, trong buổi tiệc thưởng hoa mai, ta như ý nguyện bước lên long sàng.
Khi hoàng thượng ôm ta vào lòng, ta quay đầu nhìn thấy Kỷ Từ.
Hắn vẫn đứng trong bóng tối, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ta tựa vào lòng hoàng thượng, lặng lẽ lau đi khóe mắt đỏ hoe.
Bóng dáng ngoài cửa sổ vẫn đứng yên, ta cảm nhận trái tim mình từng chút một ngừng đập, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Mang theo nước mắt, ta dịu dàng quyến rũ hoàng thượng, lại một lần nữa khiến ông đắm chìm trong ta.
Hoàng thượng say khướt, cuối cùng được Vương Quý Phúc dìu đi.
Ta ngâm mình trong bồn nước nóng mà Tiểu Lễ Tử đã chuẩn bị sẵn, cơ thể đầy những dấu vết chi chít. Ta kỳ cọ đến đỏ cả da, toàn thân run rẩy, cảm giác buồn nôn không thể kìm lại được.
Một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua cổ ta.
Hơi nóng khiến mắt ta cay xè, nước mắt rơi xuống đôi tay đó.
Kỷ Từ chỉ im lặng ôm lấy ta, rất lâu sau, ta mới khẽ thì thầm:
“Lúc đó ngươi cũng chịu sự nhục nhã như vậy sao?”
Đại thái giám phía sau cúi người, tựa vào hõm cổ ta. Như thường lệ, ta khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Trước khi con người có thể tự do sống, họ không có tư cách nói về lòng tự tôn.”
Ta cười nhạt, bóng dáng của chúng ta dựa vào nhau dưới ánh nến, tận hưởng chút hơi ấm cuối cùng.
“Ngày mai ta sẽ mang thánh chỉ đến Noãn Các.”
Kỷ Từ lặng lẽ vuốt qua những dấu vết trên cơ thể ta, nước mắt hòa vào nước nóng rửa trôi sự nhơ bẩn của ta.
“Đúng vậy,” ta đáp.
“Ngươi sẽ quỳ xuống nhận chỉ, rồi sau đó…”
“Rồi ta sẽ giống như những người khác, được phong làm Đáp ứng hoặc Quan nữ tử.” Ta lặng lẽ đáp lời.
Kỷ Từ nhìn sâu vào mắt ta, đôi mắt ấy vẫn đẹp như vậy, hàng mi khẽ run, không thể nói hết nỗi lòng chất chứa, cuối cùng lại che giấu nó trong bóng tối.
Ta quay người, môi khẽ lướt qua trán hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt run rẩy của hắn.
“Ta yêu ngươi.”
Ta trao cho hắn một nụ hôn đầy cay đắng.
Một đạo thánh chỉ hạ xuống, cung nữ Đông Hỉ từ đó trở thành Hi tiểu chủ của điện phụ Dực Khôn Cung.