Chương 1 - Hôn Ước Méo Mó

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta vui vẻ vỗ tay, nhưng Bùi Dục lại gầm lên với ta. Giọng hắn vừa lớn vừa đáng sợ, khiến đầu óc ta đau nhức.

Trong cơn hoảng hốt, ta như trở về với một bờ hồ khác.

Đó là yến tiệc mùa xuân một năm về trước, gió bên hồ vẫn còn ấm áp. Lúc đó, ta vẫn chưa phải là Diệp Uyển chỉ biết cười ngây ngô như bây giờ.

Ta là công chúa tôn quý nhất Đại Minh, là đứa con gái kiêu hãnh nhất của Phụ Hoàng và Mẫu Hậu.

Thơ ca, cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp, ta đều tinh thông mọi thứ. Thái tử ca ca từng cười nói với ta rằng, nếu ta không phải phận nữ nhi, vị trí Thái tử này e rằng cũng phải tranh giành với ta.

Trong yến tiệc, ta ngẫu hứng làm một bài thơ Vịnh Xuân liền khiến cả triều đình vỗ tay tán thưởng. Phụ Hoàng long nhan đại duyệt, lập tức ban thưởng cho ta một đôi minh châu Đông Hải.

Ta nhìn thấy khuôn mặt Diệp Sương Sương ở góc khuất chợt tối sầm lại, cùng với ánh mắt phức tạp thoáng qua trong mắt Bùi Dục.

Sau đó, họ gọi ta ra chỗ vắng vẻ bên hồ.

Mắt Diệp Sương Sương đỏ hoe, như vừa khóc.

Nàng ta nói với Bùi Dục: “Dục ca ca, chàng xem, Công chúa điện hạ có tất cả mọi thứ, hào quang mãi mãi thuộc về nàng ấy. Không như muội, chỉ là cô gái mồ côi phải nương nhờ người khác.”

Bùi Dục lúc đó đã nói gì nhỉ?

Hắn cười cợt, nhéo má ta, giọng nói mang theo một tia ác ý:

“Minh Châu Công Chúa của chúng ta cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, quả là tiên nữ trên trời. Chỉ là không biết, tiên nữ rơi xuống nước, có chật vật như chúng ta, những người phàm trần không?”

Diệp Sương Sương đứng bên cạnh che miệng cười khúc khích, ánh mắt ghen tị và đ/ộc á/c gần như muốn trào ra.

Ta chỉ nghĩ đó là một trò đùa, nhíu mày muốn đẩy hắn ra. Nhưng hắn dùng sức, đẩy ta thẳng xuống mặt hồ lạnh buốt.

Cơ thể mất trọng lượng rơi xuống, gáy ta va mạnh vào tảng đá giả sơn bên hồ, cơn đau kịch liệt ập đến, theo sau là cái lạnh thấu x/ương và cảm giác ng/ạt thở.

Khoảnh khắc ý thức tan biến cuối cùng, ta thấy Bùi Dục và Diệp Sương Sương đứng trên bờ, trên mặt mang theo nụ cười hoảng hốt nhưng không phải vì sợ hãi.

Đó không phải trò đùa, đó là ác ý có chủ đích.

Sau đó, ta tỉnh lại.

Nhưng thế giới của ta cũng thay đổi hoàn toàn.

Đầu óc ta như bị một khối hồ dán nhét đầy, nhiều chuyện không thể nhớ ra, cũng không thể hiểu nổi. Ta trở về dáng vẻ năm tuổi, sẽ khóc lóc vì một chuyện nhỏ, sẽ sợ sấm sét và bóng tối.

Phụ Hoàng nổi giận, điều tra triệt để chuyện này. Nhưng Diệp Sương Sương một mực khẳng định đó chỉ là t/ai n/ạn, Bùi Dục cũng biện bạch đó chỉ là một “trò đùa quá trớn”.

Không có chứng cứ.

Để trừng phạt Bùi Dục, cũng là để bịt miệng dư luận, giữ thể diện hoàng gia, Phụ Hoàng hạ một đạo thánh chỉ.

Người chỉ vào Bùi Dục đang quỳ dưới điện, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi đã hủy hoại con gái của Trẫm, vậy hãy dùng cả đời mình để đền. Trẫm gả Uyển Nhi cho ngươi, ba ngày sau sẽ thành hôn. Từ nay về sau, nếu ngươi để nó chịu một chút ấm ức, Trẫm sẽ bắt cả nhà họ Bùi các ngươi phải ch/ôn cùng!”

Thế là, trò đùa ác ý này, biến thành một hôn ước méo mó.

2

“Diệp Uyển!”

Tiếng gầm giận dữ của Bùi Dục kéo ta từ ký ức hỗn loạn trở về thực tại.

Hắn đang trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đó y hệt như lúc hắn đẩy ta xuống nước trong ký ức, đầy rẫy sự ghê tởm và bực bội.

“Rốt cuộc ngươi muốn phát đ/iên đến bao giờ!”

Khuôn mặt Bùi Dục vì giận dữ mà méo mó, trông rất đáng sợ. Ta bị hắn quát nên rụt cổ lại, theo bản năng lùi về sau một bước.

Nhanh chóng, có thị vệ nhảy xuống nước, luống cuống vớt Diệp Sương Sương lên. Nàng ta ướt sũng, run rẩy nép vào lòng Bùi Dục, khóc không thành tiếng, trông vô cùng đáng thương.

“Dục ca ca… muội lạnh quá… muội tưởng sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa…”

Bùi Dục ôm chặt nàng ta, cởi áo ngoài khoác lên người nàng ta, giọng nói dịu dàng đến mức ta chưa từng nghe thấy: “Không sao rồi, Sương Sương, có ta ở đây.”

An ủi xong Diệp Sương Sương, hắn quay đầu lại, đôi mắt nhìn ta chỉ còn lại sự chán ghét lạnh lùng.

Các cung nhân xung quanh ném cho ta những ánh mắt khinh miệt, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.

Ta không nghe rõ họ nói gì nhưng những ánh mắt đó như kim châm, khiến ta vô cùng khó chịu.

Ta không hiểu. Ta chỉ muốn giúp tỷ tỷ, tại sao tất cả mọi người lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?

Sau khi trở về cung điện của mình, không khí trở nên rất kỳ lạ. Cung nữ hầu hạ ta mang đến món bánh hoa quế ta thích nhất, nhưng ánh mắt luôn mang theo một sự thương hại dè dặt.

Ta không thích cảm giác này lắm.

Cho đến khi Phụ Hoàng và Mẫu Hậu đến.

Mẫu Hậu vừa nhìn thấy ta, mắt đã đỏ hoe. Bà không hỏi gì cả, chỉ bước nhanh đến ôm chặt ta vào lòng.

“Uyển Nhi của ta… đứa con ngốc của ta…” Bà nghẹn ngào, nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ ta.

Phụ Hoàng đứng một bên, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Người nhìn ta, ánh mắt đầy bi thương và mệt mỏi không thể tan, Người mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nặng nề, rồi quay lưng phẩy tay áo bỏ đi.

Ta biết, ta lại làm họ buồn rồi.

Tin đồn trong cung lan truyền rất nhanh.

Họ nói ta lòng dạ đ/ộc á/c, ghen tị với Diệp Sương Sương, cố ý đẩy nàng ta xuống nước. Lại có người nói, ta phát đ/iên rồi, là một kẻ đ/iên hoàn toàn.

Bùi Dục vì chuyện này đã đến trước mặt Phụ Hoàng để “biện giải” cho ta.

Hắn nói: “Bệ hạ, Uyển Nhi thần trí không toàn vẹn, hành động như trẻ con, nàng ấy căn bản không biết mình đang làm gì, xin Bệ hạ nể tình nàng ấy thần trí bất tỉnh, tha thứ cho nàng ấy lần này.”

Thần trí bất tỉnh.

Bốn chữ này trở thành lá chắn tốt nhất của ta, cũng trở thành xiềng xích sâu nhất trói buộc ta.

Tất cả mọi người, kể cả chính ta, đều tin rằng ta là một kẻ ngốc.

Chiều hôm đó, ta ôm con búp bê yêu thích nhất ngồi trên ngưỡng cửa, chờ Thái tử ca ca tan triều.

Trước đây, mỗi ngày huynh ấy đều đến thăm ta, xoa đầu ta, cười kiểm tra bài vở, dùng giọng nói hay để đọc sách cho ta nghe. Nhưng từ khi ta bị ngã xuống nước, số lần huynh ấy đến càng ngày càng ít.

Từ xa, ta thấy bóng dáng màu vàng rực của huynh ấy. Ta vui mừng đứng dậy, ôm búp bê chạy về phía huynh ấy: “Ca ca!”

Thái tử ca ca dừng bước, nhìn ta, trên mặt không có nụ cười mà ta mong đợi. Ánh mắt huynh ấy rất lạnh, như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông.

“Ngươi lại gây ra chuyện gì nữa?”

Ta sững sờ, siết chặt con búp bê trong tay, lí nhí nói: “Ta không có… Ta giúp tỷ tỷ Diệp Sương Sương…”

“Giúp?” Huynh ấy cười lạnh cắt ngang lời ta: “Đẩy người ta xuống sông, đó là cái ‘giúp’ của ngươi sao? Diệp Uyển, ngươi có biết vì ngươi, cả hoàng thất sắp trở thành trò cười cho thiên hạ không!”

Lời nói của huynh ấy như roi quất vào người ta, rất đau. Ta không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể để nước mắt lăn dài trong hốc mắt.

“Nhìn cái bộ dạng của ngươi bây giờ xem!” Ánh mắt huynh ấy rơi vào con búp bê trong lòng ta, chán ghét nhíu mày, “Minh Châu Công Chúa từng vang danh khắp Đế Đô, giờ chỉ biết ôm một con búp bê rách nát gây chuyện thị phi! Ngươi thật sự làm ta quá thất vọng!”

Ta cúi đầu, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Ta đưa tay ra, muốn kéo tay áo huynh ấy như trước đây, tìm kiếm sự an ủi.

“Ca ca…”

Thái tử ca ca lại như tránh né thứ gì đó dơ bẩn, đột ngột lùi lại một bước, tránh khỏi tay ta. Huynh ấy nhìn ta từ trên cao, nói từng chữ một:

“Đừng làm phiền Phụ Hoàng Mẫu Hậu nữa. Ta không có muội muội như ngươi.”

3

Kể từ ngày hôm đó, ca ca không bao giờ đến thăm ta nữa. Ta ôm con búp bê, ngồi trên ngưỡng cửa chờ huynh ấy.

Chờ từ sáng đến tối, nhưng trên con đường đó không còn xuất hiện bóng dáng màu vàng rực của huynh ấy.

Huynh ấy không cần ta nữa. Ý nghĩ này khiến ta rất buồn, ngay cả sợi dây chuyền ngọc Mẫu Hậu mới ban thưởng cũng không làm ta hứng thú.

Sợi dây chuyền rất đẹp, mỗi hạt châu đều tròn và sáng, giống như những mặt trăng nhỏ trên trời.

Tỷ tỷ Diệp Sương Sương đến thăm ta, vừa nhìn thấy đã chú ý. Nàng ta che miệng kêu lên: “Dây chuyền đẹp quá! Uyển Nhi muội muội, cho ta mượn đeo một chút được không? Chỉ một chút thôi.”

Mắt nàng ta sáng lấp lánh, đầy khao khát. Dù không nỡ, nhưng ta vẫn gật đầu. Nàng ta vui vẻ đeo lên, đi vòng quanh điện mấy vòng.

Nàng ta kéo tay ta nói muốn chơi trốn tìm, ta chạy, nàng ta đuổi. Cho đến khi nàng ta đột nhiên vấp chân, bổ nhào về phía ta.

Hai chúng ta ngã lăn ra đất.

Khi cung nhân đỡ chúng ta dậy, sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ nàng ta đã biến mất. Chúng ta tìm rất lâu, cuối cùng chỉ tìm thấy một đoạn dây đỏ đứt và vài hạt ngọc trai bị vỡ trong khe đá giả sơn.

Diệp Sương Sương khóc lóc th/ảm thiết, quỳ xuống đất cầu xin: “Xin lỗi, Uyển Nhi muội muội, đều tại ta không tốt… Ta không nên giành đeo với muội… Ta không cố ý…”

Ta nhìn những hạt châu vỡ nát, trong lòng cũng buồn bã, nhưng vẫn phải cố gắng an ủi nàng ta.

Cuối cùng, chuyện này được coi là một t/ai n/ạn, là do ta tự mình làm mất vật ban thưởng của Mẫu Hậu.

Không ai nghi ngờ Diệp Sương Sương, vì trông nàng ta còn đau buồn hơn cả ta.

Từ đó trở đi, Diệp Sương Sương đến cung ta thường xuyên hơn. Nàng ta luôn mang theo đủ thứ đồ chơi mới lạ để dỗ ta vui, nhưng ta biết, thứ nàng ta thực sự quan tâm là những đồ vật bên cạnh ta.

Hôm nay, nàng ta để mắt đến con búp bê trong lòng ta.

Đây là con búp bê Mẫu Hậu tự tay may cho ta từ khi ta còn rất nhỏ, đã ở bên ta nhiều năm. Kể từ khi ta bị bệnh, ta càng không thể rời xa nó, chỉ ôm nó ta mới ngủ yên được.

“Uyển Nhi muội muội, búp bê của muội cũ quá rồi, quần áo cũng rách.” Diệp Sương Sương ngồi xuống bên cạnh ta, đưa tay ra, ngón tay lướt qua lớp vải bị mòn trên búp bê, “Hay là, ta giúp muội may một bộ quần áo mới nhé?”

Nàng ta không biết từ đâu lấy ra một cái kéo, ta sợ hãi giấu búp bê vào lòng: “Không muốn.”

“Đừng sợ,” nàng ta cười dịu dàng, đưa tay đến lấy búp bê của ta, “Sẽ nhanh thôi, đảm bảo sẽ đẹp hơn trước.”

Sức nàng ta rất mạnh, ta căn bản không thể giành lại được. Búp bê bị nàng ta giật lấy, cái kéo lạnh lẽo “cạch” một tiếng, c/ắt đ/ứt cánh tay búp bê.

Bông gòn từ vết rách tuôn ra, như thể đang chảy m/áu.

“Không!” Ta hét lên, nhào tới muốn giành lại con búp bê của ta. Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

“Dừng tay! Các ngươi đang làm gì!”

Một tiếng gầm giận dữ truyền đến, là giọng của ca ca. Ta chợt quay đầu lại, thấy Thái tử ca ca đang đứng ở cửa điện, sắc mặt tái mét nhìn chúng ta.

Khóe mắt Diệp Sương Sương lập tức đỏ lên, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Thái tử điện hạ… ta… ta chỉ muốn giúp Công chúa điện hạ vá lại búp bê, nhưng nàng ấy… nàng ấy đột nhiên nổi giận, tự mình cắt hỏng búp bê…”

Ánh mắt Thái tử ca ca rơi vào người ta, và con búp bê bị m/ổ bụng, th/ảm h/ại dưới chân ta. Trong mắt huynh ấy, sự thất vọng và giận dữ đan xen.

“Diệp Uyển! Ngươi còn muốn làm loạn đến bao giờ!” Huynh ấy quát vào mặt ta, “Chỉ là một con búp bê r/ách n/át, đáng để ngươi làm ầm ĩ như vậy sao? Ngươi có thể nào có một ngày không gây rắc rối không!”

Diệp Sương Sương đứng sau lưng huynh ấy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Nhưng Thái tử ca ca lại như có mắt sau lưng, đột ngột quay đầu lại.

Huynh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Sương Sương chưa kịp hoàn toàn thu lại nụ cười, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên vô cùng sắc bén và lạnh lùng.

Diệp Sương Sương cứng đờ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)