Chương 1 - Hôn Ước Đã Qua
Khi Phó Lệnh Quân tới, ta đang thu dọn đồ đạc cần mang theo nhập cung.
Nghe nha hoàn bẩm báo, ta mới chợt nhớ đến người này.
Cố ý để hắn bị bỏ mặc một hồi lâu, ta mới cho người dẫn hắn vào.
Vừa bước qua cửa, Phó Lệnh Quân đã chẳng hề khách khí, ngồi xuống bên bàn tự rót lấy ly trà nguội, dáng điệu như đang ở nhà mình.
Quả cũng đúng vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn tới đây không biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến nỗi không cần khách sáo.
Chỉ bởi từ thuở thiếu thời, ta và Phó Lệnh Quân cùng lớn lên bên nhau, hai nhà thường xuyên qua lại, tình cảm thân thiết.
Mọi người chung quanh nhìn chúng ta thân thiết tự nhiên, lại môn đăng hộ đối, không ít kẻ đoán già đoán non xem khi nào chúng ta sẽ đính hôn.
Năm đó, khi tình cảm chớm nở, giữa những lời trêu ghẹo từ xung quanh, cộng thêm tính cách hài hước và dung mạo xuất chúng của hắn, ta đã động lòng.
Đối phương cũng ngầm hiểu, qua lại càng thêm thân mật, mỗi lần tới gặp ta đều mang theo chút lễ nhỏ lấy lòng.
Ngay cả khi theo phụ mẫu đi xa, hắn cũng không quên gửi thư và quà, đường xá xa xôi vẫn kiên trì không bỏ.
Ta từng nghĩ rằng, đợi khi ta cập kê, hôn sự giữa ta và hắn ắt sẽ thành, phu thê ân ái, bạc đầu không rời.
Vì lẽ đó, ta còn khéo léo từ chối cơ hội tiến cung làm nữ quan do Thái hậu đích thân mời.
Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu đổi khác kể từ khi biểu muội của hắn – Từ Miểu Ân – tiến kinh vào một năm trước.
Người vốn ghét nhất là nữ tử yếu đuối như hắn, lại có thể vì Từ Miểu Ân không thể trèo lên núi mà bất chấp dị nghị, đích thân cõng nàng ta đi lễ chùa.
Kẻ từ trước tới nay coi thường quy củ như hắn, chỉ vì một câu “cô đơn” của biểu muội, lại nhẫn nại đi học lễ nghi mấy tháng trời.
Người từng chê ta đọc sách khổ tu, thêu thùa mỏi mắt, lại không tiếc tìm sách quý cho biểu muội, còn đem cả cổ họa quý giá – thứ ta chưa từng được đụng tới – mà dâng nàng ta.
Thậm chí, chiếc vòng ngọc tượng trưng cho thân phận chính thê nhà họ Phó, cũng bởi một câu nàng ta thích, hôm sau đã thấy nàng đeo trên tay.
Cho dù bị phu nhân nhà họ Phó mắng mỏ, bắt quỳ, hắn vẫn cười hì hì nói: “Muội đeo đẹp, rất hợp.”
Tất cả chỉ bởi năm xưa nàng ta từng cứu hắn một mạng.
Mỗi lần ta tình cờ bắt gặp cảnh hai người họ thân mật, hắn lại viện cớ tình nghĩa huynh muội, ân cứu mạng, khuyên ta nhẫn nhịn.
Ta vì tình xưa nghĩa cũ, lần nào cũng cắn răng chịu đựng.
Cho đến hết lần này tới lần khác.
Ban đầu là lễ vật ta chuẩn bị bị hắn mang tặng Từ Miểu Ân, ta cuống cuồng đi tìm, hai người họ thì cười đùa bảo nàng ta lấy dùng luôn rồi, bảo ta chuẩn bị lại.
Sau là viên dạ minh châu Thái hậu ban cho ta, bị nàng ta “vô tình” làm rơi xuống hồ. Ta tức giận tát nàng một cái, lại bị Phó Lệnh Quân mắng là không có lòng độ lượng.
Và cuối cùng – chính là tại yến hội Bách Hoa ba tháng trước.
Ta phụng mệnh múa dâng lên Hoàng hậu, váy múa giữa chừng bị rách, trước mặt quan lại công hầu cả kinh thành, ta trở thành trò cười.
Mà chiếc váy ấy vốn là do Phó Lệnh Quân gửi tới để xin lỗi việc làm mất dạ minh châu – hắn một mực nài nỉ, ta mới nhận mặc.
Váy quả thực rất đẹp, ta cũng vì vậy mà xí xóa mọi chuyện, còn cảm thấy không uổng công vì hắn mà quỳ trước Thái hậu xin tha cả buổi chiều.
Nhưng rốt cuộc, chính chiếc váy đó đã khiến ta hoàn toàn tỉnh ngộ.
Phó Lệnh Quân uống cạn ly trà lạnh, không thấy ta đáp lời, nụ cười trên mặt bắt đầu cứng lại.
“Thanh Uyển, sao nàng không nói gì? Lẽ nào còn giận à? Đã ba tháng rồi, cơn giận của nàng cũng nên nguôi đi chứ?”
Hắn chau mày, hiển nhiên không hài lòng vì bị lạnh nhạt, nhưng hoàn toàn không hề nghĩ mình có lỗi.
Trước kia, ta còn ngây thơ nghĩ có lẽ mình làm sai, luôn nhỏ nhẹ xin lỗi. Giờ nghĩ lại, chỉ thấy đối phương tự phụ đến nực cười.
“Phải đó, đã ba tháng, thật vất vả mới được Phó công tử đoái hoài đến.”
Ta lạnh nhạt đáp, hắn lại nở nụ cười rạng rỡ.
“Thanh Uyển hiểu lầm rồi, hôm ấy trước tiệc Bách Hoa, biểu muội tưởng đó là váy ta tặng nàng, lỡ tay cắt vài đường.”
“Dù sao nàng cũng sẽ gả cho ta, ta không để bụng chuyện nàng lỡ mất thể diện. Nàng cũng đừng giận nữa.”
Lòng ta lạnh đi vài phần. Với thân phận nữ tử, danh tiết là điều tối trọng, vậy mà hắn lại đem ra bỡn cợt như trò cười, nửa phần coi trọng cũng không có.
Nhìn nụ cười thản nhiên nơi đáy mắt hắn, chút tình si cuối cùng trong ta cũng tan biến.
“Ta không giận nữa.”
“Ta còn phải chép kinh, Phó công tử thứ lỗi, mời về.”
“Bình Thúy, tiễn khách.”
Ta lặng lẽ chỉnh lại những trang kinh Phật đã chép xong.
Đó là hình phạt Thái hậu ban xuống, ta phải chép để tạ tội.
Phó Lệnh Quân xưa nay chán ghét kinh Phật thi thư, thấy ta mặt không biểu cảm, không khỏi đứng ngồi không yên.
Có điều vẫn còn bám trụ lại, quanh quẩn trong phòng.
Bình Thúy luôn theo sát hắn, thấy hắn hứng thú nhìn mấy rương đồ được gói ghém sẵn, vội nhắc:
“Phó công tử, cửa bên này ạ.”
Phó Lệnh Quân lại hất tay nàng ra, bước thẳng tới trước mặt ta.
“Sao nàng biết ta và Miểu Ân sắp đi du ngoạn? Còn chuẩn bị hành lý trước rồi?”
“Không ngờ nàng để ý đến ta vậy, vẫn giống hồi nhỏ, cứ theo sát sau lưng ta.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, không đáp lời.
Phó Lệnh Quân là người lắm mồm, ngươi nói một câu, hắn có thể nói mười câu, mà mười câu ấy chẳng bao giờ xoay quanh ngươi.
Thấy ta không phủ nhận, hắn lại nhíu mày:
“Miểu Ân chưa từng đi xa, ta phải chăm sóc nàng. Tạm thời không đưa nàng theo được, lần sau ta sẽ dẫn nàng đi.”
Ta chỉ gật đầu khẽ khàng.
Đợi hắn đi khỏi, ta thu dọn kinh thư.
Phó Lệnh Quân không biết – vì thấy ta thật lòng hối lỗi, Thái hậu chẳng những miễn cho ta chép phạt, mà còn đích thân mời ta nhập cung thêm lần nữa.
Tất nhiên, cho dù hắn biết, cũng chẳng mảy may quan tâm.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, ta liền ngồi kiệu tiến cung, lấy thân phận nữ quan hầu hạ bên cạnh Thái hậu.
Cùng lúc đó, hưu thư được gửi đến phủ nhà họ Phó.
3
Tưởng rằng từ nay sẽ chẳng còn gặp lại, nào ngờ, kiệu nhỏ của ta lại bị người chặn giữa đường.
“Thanh Uyển, nàng làm vậy là có ý gì?”
Phó công tử xưa nay luôn phóng túng bất kham, lúc này áo quần xốc xếch, phát quan lệch lạc, tay giơ cao hưu thư, trong mắt tràn đầy lửa giận.
“Nàng có thể đừng giận dỗi được không? Học theo biểu muội Miểu Ân một chút, hiểu chuyện hơn. Cũng chỉ là một chiếc váy, ngày khác ta đền nàng mấy chiếc là được, cần gì phải đòi hưu?”
Phó Lệnh Quân quả thực không giống với cái tên “quân tử như ngọc” kia, trái lại chẳng khác nào một đốm lửa có thể bùng lên bất cứ lúc nào, chỉ cần sơ ý liền thiêu rụi tất cả.
Ta nhìn dáng vẻ giả ngây của hắn, thực chẳng muốn tranh biện gì thêm.
“Phó công tử, tin hay không tùy ngài, chuyện này chẳng liên quan gì đến váy múa cả. Ta chỉ là… đã mỏi mệt rồi.”
Chưa đợi Phó Lệnh Quân mở lời, thì Từ Miểu Ân đã từ phía sau chậm rãi tiến lên, quỳ sụp xuống trước mặt ta.
“Thanh Uyển tỷ tỷ, đều là do muội không tốt, làm hỏng váy của tỷ. Tỷ cứ trách muội là được, đừng vì chuyện này mà tổn thương tình nghĩa với biểu ca.”
Ta còn chưa kịp nói gì, Phó Lệnh Quân đã vội đỡ nàng dậy, ánh mắt nhìn ta đầy bất mãn.
“Miểu Ân đã quỳ xuống cầu xin nàng rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”
Mặt ta lạnh hẳn, ánh mắt lướt qua hai người đang đứng kề sát, nhìn Từ Miểu Ân làm bộ đáng thương ngả vào lòng hắn, còn Phó Lệnh Quân lại vô tư khoác tay lên vai nàng ta. Nếu tiếp tục thế này, e rằng chỗ hai người khoác vai hôm nay sẽ sớm thành… tân phòng ngày thành thân.
“Nếu Phó công tử đã mù mắt, chi bằng đi mời đại phu xem lại. Rõ ràng là vị Từ cô nương này tự mình quỳ xuống, có liên quan gì tới ta?”
Phó Lệnh Quân nhìn ta, tựa như thất vọng đến cực điểm.
“Thanh Uyển, nàng từ khi nào lại trở nên lạnh nhạt như thế?”
“Nàng trước kia rõ ràng là một người rất lương thiện.”
Hắn càng nói, ta lại càng thấy thương hại cho bản thân thuở trước.
Ta từng lương thiện đến nhường nào.
Năm đó lên núi cầu phúc, trên đường trở về bị một đám ăn mày vây quanh xe ngựa. Ta trơ mắt nhìn vị hôn phu của mình ôm lấy biểu muội, rời đi không quay đầu lại. Nếu không có quan binh đến kịp, chỉ e ta mất không chỉ thanh danh mà còn cả mạng sống.
Thế mà cuối cùng, Phó Lệnh Quân chỉ dùng một câu “Miểu Ân sợ hãi” để đuổi ta đi.
Hắn nói, cũng chỉ là bọn ăn mày, cho ít bạc là xong, sao nàng lại không có chút lòng trắc ẩn nào? Nếu không nhờ Miểu Ân chia phần ăn cho bọn họ, e là họ còn chẳng đủ sức gây chuyện.
Mãi đến lúc đó ta mới biết — thì ra đám ăn mày kia vốn là do Từ Miểu Ân cố tình dẫn tới.
Sau đó, quan binh định xử trí những kẻ gây loạn, cũng vì một câu “nên lương thiện” của Phó Lệnh Quân, ta lại nhịn.
Nực cười thay, lòng lương thiện hắn nhắc tới, hóa ra là Từ Miểu Ân “lương thiện”.
“Phải, ta chính là kẻ như vậy, trước kia chỉ là giả vờ thôi. Dù sao cũng đã lui hôn rồi, Phó công tử vừa lòng chưa?”
Ta cười nhạt, nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Phó Lệnh Quân, trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai đến tột cùng.
“Nếu Phó công tử không còn chuyện gì nữa, vậy xin tránh đường. Chậm trễ giờ lành của ta thì không hay đâu.”
Nói đoạn, ta xoay người định lên xe, lại bị Phó Lệnh Quân bước tới kéo tay giữ lại.
“Biểu ca!”
Từ Miểu Ân bị đẩy ngã, vừa khóc vừa lau nước mắt, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Thấy Phó Lệnh Quân quay đầu, ta không hề do dự, rút tay mình lại.
Hắn nhìn ta một cái, sau đó vẫn chọn trước tiên đỡ Từ Miểu Ân dậy.
Ta dõi theo bàn tay hai người giao nhau, cùng ánh mắt khiêu khích của Từ Miểu Ân, không nói một lời, bước thẳng vào xe, ra hiệu cho xa phu đánh xe.
Bánh xe mới lăn được vài vòng, giọng Phó Lệnh Quân lại vang lên:
“Không được đi!”
Phó công tử xưa nay không biết tuân quy củ, lúc này càng trắng trợn rút kiếm, đặt ngang cổ xe phu.
Nhận thấy có động tĩnh, ta vén rèm lên.
“Phó Lệnh Quân, ngươi còn muốn làm gì? Hưu thư ta đã đưa rồi.”
“Không! Chỉ cần ta không đồng ý, hưu thư đó chẳng có giá trị gì cả!”
Dứt lời, hắn xé nát hưu thư, thả từng mảnh vụn bay tán loạn giữa không trung.
“Thanh Uyển! Chính miệng nàng từng nói sẽ gả cho ta!”
Hắn gào lên, giọng khản đặc, hai mắt đỏ ngầu, cả người như phát cuồng.
4
Ta lắc đầu, đối diện với ánh mắt hắn.
“Giờ ta đã hối hận rồi. Ta không muốn gả cho ngươi nữa.”
“Tại sao?!”