Đêm tân hôn, tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ khoác một chiếc váy ngủ lụa mỏng hai dây.
Những giọt nước theo lọn tóc nhỏ xuống, rơi lên xương quai xanh lan thành một mảng ướt mờ đầy gợi cảm.
Còn Lục Kỳ Nghiên – người chồng mới cưới của tôi – lại mặc một chiếc áo choàng lụa trắng, ngồi xếp bằng trên tấm đệm cạnh cửa sổ, tay cầm một quyển kinh, vẻ mặt tĩnh lặng như một pho tượng ngọc không cảm xúc.
Anh thậm chí không thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần, chỉ dùng giọng nói lạnh như băng cất lời, phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng.
“Cô Ninh, tuy tôi đã hoàn tục, nhưng vẫn cần tĩnh tâm. Từ nay một năm, chúng ta ở riêng.”
Tôi tựa người vào khung cửa phòng tắm, để mặc luồng không khí mát lạnh bao lấy làn da còn nóng hổi.
Nghe xong, khóe môi tôi khẽ nhếch, nụ cười như hồ ly vừa đạt được điều mình muốn.
“Được thôi, anh Lục.”
Bình luận