Chương 4 - Hôn Nhân Bí Ẩn Và Cuộc Đổi Đời
Lâm Vãn, em lại định dùng chiêu này để ép anh sao? Anh nói cho em biết, vô ích thôi!”
Anh ta đập mạnh cửa bỏ đi.
Tôi quay lại bàn làm việc, bắt đầu dọn dẹp hồ sơ bàn giao.
Giấy tờ chất cao, nhưng mười năm làm việc, thật ra chẳng có gì đáng để lưu luyến.
Chiều hôm đó, Tô Tình lại đến, tay cầm một bình giữ nhiệt.
“Chị, em mang canh cho chị.”
Cô ta đặt bình lên bàn.
“Anh Trần Mặc tối qua cãi nhau với em, nói sẽ đến xin lỗi chị, chị đừng giận anh ấy nữa.”
“Tôi không giận.”
Cô ta ngồi xuống, xoa xoa hai tay.
“Chị, thật ra… em nghĩ rồi, để em đi cũng được. Hai người sắp cưới mà, đừng vì chuyện này mà tan vỡ.”
“Không cần.”
Tôi cúi đầu, tiếp tục điền bảng bàn giao.
Vài ngày sau, Trần Mặc không còn tìm tôi nữa, có lẽ cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi.
Tôi hoàn tất bàn giao, làm thủ tục nghỉ việc, mỗi ngày về nhà thu dọn đồ đạc.
Cái gì nên bỏ thì bỏ, nên giữ thì giữ, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc vali.
Đêm trước ngày đi, tôi ngồi trong phòng khách trống rỗng, trên bàn là hộp nhẫn cưới chưa kịp mở.
Khi cầu hôn, Trần Mặc từng nói:
“Lâm Vãn, chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị suốt ba năm, chỉ đợi em gật đầu.”
Bây giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Tôi lấy tờ giấy viết vài dòng.
Trần Mặc: Tôi đã đi châu Phi. Đám cưới huỷ. Chúc anh và cô ta hạnh phúc.
Tôi đặt lá thư cùng chiếc nhẫn lên bàn, rồi kéo vali ra khỏi cửa.
Đèn cảm ứng trong hành lang hỏng, tối om.
Tôi lần theo bức tường mà đi, bỗng nhớ lại lần đầu tiên đến đây, Trần Mặc cũng nắm tay tôi như thế.
“Sau này, đây sẽ là nhà của chúng ta.”
Khi ấy ánh đèn rất sáng, sáng đến mức tôi còn thấy được ánh sáng trong mắt anh.
Tôi ngoái đầu nhìn lại khung cửa sổ tối đen, rồi quay lưng bước vào đêm.
Trên đường ra sân bay, điện thoại reo liên tục — đều là Trần Mặc.
Khi đến sân bay, anh bất ngờ xuất hiện phía sau tôi.
“Lâm Vãn, anh muốn em quay lại!”
Chương 5
Khi máy bay hạ cánh, một luồng hơi nóng mang theo bụi cát táp thẳng vào mặt tôi.
Vừa bước ra khỏi sân bay, khung cảnh trước mắt khiến tôi siết chặt tay kéo va-li.
Đường đất lồi lõm ổ gà, ven đường ngồi đầy người — có người mất tay, có người cụt chân, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm những chiếc xe qua lại.
Vài đứa trẻ bám lấy cửa kính xe, gầy trơ xương, bụng thì phình to, đầu to đến mức mất cân đối, vươn tay xin ăn.
Tôi theo phản xạ mở ba lô, lấy bánh mì và nước đưa cho chúng.
“Cảm ơn… cảm ơn…”
Một bé gái nhận lấy ổ bánh, nhét vào miệng ăn ngấu nghiến.
Lập tức, nhiều đứa trẻ khác cũng ùa đến, có đứa đưa tay, có đứa khóc, vây chặt lấy tôi.
Tôi phân hết đồ trong túi, vẫn không cản nổi đám đông càng lúc càng nhiều, có đứa còn nắm chặt lấy vạt áo tôi không buông.
“Xin lỗi… hết mất rồi…”
Tôi lùi lại, lưng va vào chiếc va-li, lúc ấy tôi mới thực sự hiểu câu “một gáo nước cứu không nổi lửa lớn”.
“Nhường đường một chút.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, đám người bị đẩy sang hai bên.
Người đàn ông mặc quân phục rằn ri, da đen sạm vì nắng, trên trán có một vết sẹo mờ, lòng bàn tay thô ráp như giấy nhám. Anh cầm chiếc còi, thổi một tiếng, lũ trẻ từ từ tản ra.
“Chu Thâm, bác sĩ tình nguyện.”
Anh đưa tay ra.
“Tôi đến đón cô.”
Tôi bắt tay anh, ngón tay chạm vào lớp chai cứng nơi lòng bàn tay.
“Lâm Vãn.”
Anh gật đầu, kéo va-li giúp tôi.
“Xe đỗ bên kia.”
Trên đường đi, xe lắc lư dữ dội.
Bên ngoài là những ngôi nhà bằng đất sét, nhiều cái đã sập phân nửa, quần áo phơi trên dây thì rách nát.
Thỉnh thoảng có thể thấy vài người mặc quân phục đi ngang, đeo súng sau lưng, nét mặt nghiêm nghị.
“Người mới đến đều như vậy.”
Chu Thâm bất chợt mở lời.
“Nghĩ rằng mình có thể làm được rất nhiều thứ, nhưng thực tế thì ngay cả một giọt nước giữa sa mạc cũng không bằng.”
Tôi quay sang nhìn anh.
“Anh ở đây bao lâu rồi?”