Chương 4 - Hồi Sinh Đẫm Máu
Linh Uyển đứng sau cửa, báo tên giả, khai mình sống một mình, có bệnh nền, từ chối tất cả dịch vụ đến nhà.
Tối hôm đó, cô nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài hành lang — có vẻ là do tranh giành vật tư.
Cô bật tivi lớn hết cỡ để át tiếng ồn, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy rìu cứu hỏa.
Ngày 25 tháng 9, tín hiệu mạng bắt đầu chập chờn.
Linh Uyển mở đài radio, nghe được những đoạn thông báo rời rạc từ chính quyền, yêu cầu người dân ở yên trong nhà chờ cứu trợ.
Nhưng cô biết, cái gọi là “cứu trợ” đó sẽ không bao giờ đến.
Kiếp trước, đúng vào ngày này, hệ thống cấp nước toàn thành phố sụp đổ hoàn toàn.
Cô mở vòi nước trong bồn tắm, hứng đầy lần cuối.
Nhìn mấy thùng nước dự trữ ngoài ban công, cô thấy yên tâm phần nào.
Số gà sống đã xử lý một nửa, phần thịt bọc màng bọc thực phẩm, cất trong ngăn đông.
Mấy con còn lại để lại đẻ trứng — trong tận thế, trứng là thứ xa xỉ.
Ngày 30 tháng 9, điện thoại hoàn toàn mất sóng.
Trên màn hình tivi chỉ còn lại những hạt nhiễu tuyết, trong radio là tiếng rè rè chói tai.
Linh Uyển đứng bên cửa sổ, qua kẽ sắt của lớp lưới thép, cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Cả khu chung cư chìm trong im lặng, chỉ thi thoảng vang lên vài tiếng hét thê lương rồi nhanh chóng rơi vào tĩnh mịch.
Cô biết, thời khắc then chốt đã đến.
Mười giờ đêm, Linh Uyển nằm trên giường, hoàn toàn không buồn ngủ.
Cô đặt cây nỏ ngay cạnh gối, giấu con dao dưới gối, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đếm từng phút từng giây trôi qua.
Ba giờ sáng, tiếng gào rú hỗn loạn vang lên từ tầng dưới.
Đó không còn là tiếng người.
Nó giống như tiếng thú hoang bị xé họng, cũng giống như hàng trăm người cùng lúc gào khóc, khiến da đầu tê rần và sống lưng lạnh toát.
Linh Uyển bật dậy, siết chặt cây nỏ trong tay.
Tiếng gào thét mỗi lúc một gần, xen lẫn là tiếng kính vỡ, tiếng vật nặng ngã đổ, và… tiếng gặm xương răng rắc.
Cô bước đến cửa, nhìn qua mắt mèo.
Cầu thang tối om, đèn khẩn cấp chớp nháy thứ ánh sáng đỏ kỳ dị.
Một người phụ nữ mặc đồ ngủ loạng choạng bước tới — cổ ngoẹo sang một bên với góc độ quái dị, khoé miệng nhỏ ra chất lỏng sẫm màu.
Đó là bà Trương ở tầng dưới.
“Cứu… cứu tôi…” Giọng bà khàn khàn, mắt thì đã lật ngược trắng dã, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà Linh Uyển.
Cô bịt chặt miệng, cố kìm nén cảm giác buồn nôn.
Đến rồi. Lũ xác sống đã đến.
Bà Trương bỗng co giật toàn thân, làn da chuyển sang màu xám xanh chỉ trong vài giây.
Rồi bất ngờ ngẩng đầu, rống lên một tiếng ghê rợn không giống người, lao tới đập đầu điên cuồng vào cửa nhà bên cạnh.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Tiếng đập mạnh đến nỗi khiến màng nhĩ của Linh Uyển đau nhói.
Cô lùi về phía góc phòng, nhìn ánh sáng đỏ hắt vào từ khe cửa, toàn thân lạnh buốt.
Không biết qua bao lâu, tiếng đập mới dừng lại.
Trong hành lang vọng lại tiếng kéo lê xác nặng, kèm theo âm thanh răng rắc của xương bị nhai nát.
Linh Uyển cuộn mình trong góc, mãi đến khi ánh sáng ban mai le lói ngoài cửa sổ mới dám nới lỏng cảnh giác.
Cô bước ra ban công, cẩn thận vén một góc lưới thép lên để nhìn xuống dưới.
Khu đất trống trong chung cư lác đác vài bóng người đang lững thững lang thang.
Động tác cứng nhắc, da thịt thối rữa — chính là những thứ từng khiến cô kinh hoàng suốt kiếp trước.
Một trong số đó mặc chiếc áo sơ mi caro quen thuộc — chính là ông Vương nhà đối diện.
Linh Uyển nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Tận thế thật sự bắt đầu rồi.
Nhưng lần này, cô không còn là cô gái tay không tấc sắt, chỉ biết chờ chết năm nào.
Cô có pháo đài kiên cố, vật tư dồi dào và vũ khí bảo vệ chính mình.
Cô đi vào kho, mở một hộp thịt hộp, rồi mở nắp chai nước khoáng.
Ánh nắng xuyên qua lưới thép chiếu lên khuôn mặt cô, ấm áp đến lạ.
Phải sống.
Ý nghĩ ấy bỗng nhiên hiện rõ trong đầu cô.
Cô phải sống — không chỉ sống qua hôm nay, mà còn phải sống qua cả mùa thu, mùa đông, sống qua từng ngày gian khổ.
Cô phải tận mắt chứng kiến vở bi kịch nhuốm máu này kết thúc, phải thay phiên bản yếu đuối năm xưa của mình, mà sống thật tốt.
Hương mặn mặn của đồ hộp lan trên đầu lưỡi, Linh Uyển nhai chậm rãi.
Bên ngoài là tiếng gào rống của xác sống, còn bên trong — chỉ có tiếng thở đều đều của chính cô.
Chương 5: Ác mộng trong hành lang
Tiếng gào rú của lũ xác sống vẫn còn văng vẳng trong hành lang.
Linh Uyển dựa sát vào cửa, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh thấm cả lớp áo ngủ.
Cô nhìn chằm chằm qua mắt mèo suốt mười phút, mãi đến khi chắc chắn bà Trương biến dị kia đã lảo đảo rẽ vào góc cầu thang mới dám thả lỏng nắm đấm tay siết chặt.
Trong lòng bàn tay, móng tay đã bấm sâu để lại vết đỏ rướm máu.
Linh Uyển rút bông tẩm iốt từ túi sơ cứu, bình tĩnh lau sạch — chút đau này, so với cảm giác bị xé thịt bởi xác sống ở kiếp trước, chẳng đáng gì.
Sáu giờ sáng, bầu trời hiện lên sắc cam rực rỡ nhưng u ám.
Cô bật radio, giữa tiếng rè rè bỗng chen vào vài câu mơ hồ:
“…thông báo khẩn cấp… toàn thành phố phong tỏa… lặp lại… không được rời khỏi nơi ở…”
Rồi sóng radio lập tức mất hẳn, chỉ còn tiếng điện nhiễu kéo dài.
Cô ra ban công, dùng ống nhòm quan sát.