Chương 3 - Hồi Sinh Đẫm Máu
Ngày thứ bảy, khi Linh Uyển đang lắp ổ khóa thứ hai cho cửa chống trộm, chuông cửa bỗng reo lên.
Cô nhìn qua mắt mèo, toàn thân lập tức cứng đờ — là Chu Minh Vũ.
Hắn cầm bó hoa hồng, cười tươi rói:
“Uyển Uyển, anh biết anh sai rồi, em đừng giận nữa được không?”
Linh Uyển siết chặt cây tua vít trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.
Kiếp trước đúng lúc này, hai người đang chiến tranh lạnh, vì cô phát hiện hắn mập mờ với đồng nghiệp nữ.
Cô từng mềm lòng tha thứ.
Giờ nghĩ lại, đó chẳng qua chỉ là màn dạo đầu cho bi kịch tận thế.
“Chúng ta chia tay rồi.” Linh Uyển nói qua mắt mèo, giọng lạnh như băng.
“Uyển Uyển, anh biết em vẫn còn giận anh,” Chu Minh Vũ ra vẻ tủi thân, “anh hứa sau này không bao giờ…”
“Cút.”
Linh Uyển ngắt lời, với lấy rìu cứu hỏa bên cửa.
“Nếu không đi, tôi báo cảnh sát.”
Sắc mặt của Chu Minh Vũ thay đổi thấy rõ, có lẽ hắn chưa từng thấy một Linh Uyển như thế này.
Hắn đứng im vài giây, cuối cùng buồn bực bỏ đi.
Nghe tiếng động cơ xe khởi động dưới lầu, Linh Uyển dựa lưng vào cửa, trượt ngồi xuống sàn, cả lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô không thể tiếp tục ở đây nữa. Chu Minh Vũ biết cô sống tại địa chỉ này, nếu đến lúc tận thế bùng phát mà hắn tìm đến…
Cô lập tức mở app thuê nhà, chọn một căn hộ tầng trệt ở khu chung cư cũ phía bên kia thành phố, thanh toán luôn một năm tiền thuê.
Khu đó xa trung tâm, phần lớn là người già sinh sống, khi tận thế nổ ra sẽ không hỗn loạn như những nơi đông đúc.
Cô quyết định lấy căn hộ mới làm pháo đài chính, còn căn nhà cũ sẽ trở thành kho dự trữ phụ.
Những ngày tiếp theo, Linh Uyển sống như con thoi giữa hai điểm.
Ban ngày đến nhà mới cải tạo, ban đêm quay về nhà cũ sắp xếp đồ.
Cô mua mười cái vali cỡ lớn, chia thuốc men, bánh quy nén và những vật tư quan trọng để chuyển dần.
Gạo, bột mì, dầu ăn… những món nặng thì vẫn để ở nhà cũ, cần mới quay lại lấy.
Việc cải tạo nhà mới triệt để hơn hẳn.
Cô biến bồn tắm trong nhà vệ sinh thành bể chứa nước, mua thêm mười thùng nước loại lớn và mỗi tối đều mở vòi hứng đầy nước máy — vì trong tận thế, mất nước luôn xảy ra trước mất điện.
Tủ bếp được thay bằng loại thép không gỉ, dưới mặt bếp giấu ba con dao, ống hút mùi bếp cũng bị cô bí mật cải tạo thành lỗ quan sát.
Hành động liều lĩnh nhất chính là mua vũ khí.
Dao trong danh sách vật dụng vẫn còn hợp pháp, nhưng khi cô liên hệ được với người bán trên dark web và đề nghị mua một cây nỏ, đối phương đã liên tục chất vấn, dò hỏi kỹ càng.
Linh Uyển bịa ra lý do là “đam mê sinh tồn dã ngoại”, trả gấp đôi tiền, mới được hẹn ba ngày sau giao dịch tại vùng ven thành phố.
Hôm giao dịch, cô mặc đồ nam, đeo khẩu trang và đội mũ kín mít.
Khi tay chạm vào cây nỏ lạnh buốt, một cảm giác an toàn lập tức lan khắp người.
Người bán còn tặng kèm năm mươi mũi tên.
Cô giấu hết vào ngăn phụ trong cốp xe, tim đập thình thịch suốt đoạn đường lái về.
Cuối tháng Tám, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày virus bùng phát.
Tài khoản ngân hàng của Linh Uyển chỉ còn 3.000 tệ, trong khi nợ đã lên đến 180.000.
Nhưng nhìn vào pháo đài nhỏ của mình — cửa sổ và cửa chính được gia cố, kho hàng đầy ắp lương thực, tường nhà dựng lên cây nỏ và rìu cứu hỏa — cô cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Cô nộp đơn nghỉ việc, nhắn tin cho tất cả bạn bè người thân với lý do “đi du học nước ngoài, đừng liên lạc”, sau đó chặn toàn bộ liên hệ.
Ở kiếp trước, tình thân tình bạn phần lớn đều biến thành những con dao sau lưng trong tận thế.
Lần này, cô chỉ muốn sống sót một mình.
Đầu tháng Chín, tin tức bắt đầu đưa tin ca mắc “viêm phổi không rõ nguyên nhân” tăng đột biến.
Khẩu trang và thuốc hạ sốt bắt đầu cháy hàng trong siêu thị, trên mạng lan truyền đủ kiểu tin đồn.
Linh Uyển biết: đếm ngược bắt đầu rồi.
Cô làm việc cuối cùng — đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, tiêm tất cả các loại vắc-xin có thể: cúm mùa, viêm phổi, cả HPV.
Sau đó cô mua một lượng lớn rau củ tươi đủ dùng một tháng, trồng vào các thùng nhựa trên ban công.
Cô cũng mua thêm hai mươi con gà sống, nuôi trong góc ban công, quây kín bằng lưới thép.
Làm xong tất cả, Linh Uyển ngồi xuống ghế sofa, nhìn hoàng hôn dần buông ngoài cửa sổ.
Tên Chu Minh Vũ lại hiện lên trên màn hình điện thoại.
Lần này, cô không buồn nhìn, tắt máy luôn không chút do dự.
Chương 4: Đếm Ngược Máu Đỏ
Ngày 15 tháng 9, cả nước ban bố tình trạng khẩn cấp.
Trong bản tin, giọng dẫn chương trình run rẩy thông báo số ca viêm phổi xác nhận đã vượt mốc 1 triệu, số ca tử vong tiếp tục tăng.
Siêu thị bắt đầu hỗn loạn, người dân đổ xô đi mua tích trữ.
Kệ hàng trống trơn, trước quầy thanh toán xếp hàng dài như rắn bò.
Linh Uyển đeo khẩu trang đi siêu thị lần cuối, nhận ra ngay cả mấy hũ dưa chuột muối — thứ chẳng ai ưa — cũng không còn.
Cô không nán lại, chỉ mua ít nến và bật lửa.
Trên đường về, tắc xe ba tiếng đồng hồ, còi xe inh ỏi, tiếng cãi nhau, chửi bới vang khắp.
Lòng tham và nỗi sợ hãi của con người bộc lộ rõ ràng — ngay cả khi thảm họa chưa thực sự đến.
Về đến nhà, Linh Uyển kiểm tra lần cuối.
Cửa nẻo đã chốt chặt, danh sách vật tư đối chiếu ba lần, vũ khí đặt ở nơi dễ với tay nhất.
Tất cả thiết bị điện đã sạc đầy, pin dự phòng cũng đầy nốt.
Rau trồng trên ban công đang lên tốt, gà trong chuồng kêu vang — mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch.
Ngày 20 tháng 9, khu chung cư chính thức bị phong tỏa.
Nhân viên mặc đồ bảo hộ đến từng nhà ghi chép thông tin.